Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 33




Sau khi trên người cô ả đã không còn mảnh vải che thân, hắn cũng dần thẳng người dời khỏi chiết ghế da mà áp cô tiếng về phía cánh cửa sổ sát đất lớn phía sau. Khi người cô ả được áp sát vào của sổ, hắn lại đưa hai tay nhẹ đẩy cô ra.

- Em chờ tôi chút.

Thấy hắn di chuyển lại phía ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một túi nhỏ chưa đồ bảo hộ mà dần tiến về phía Khương An Ngọc, cô ta có chút buồn tủi mà thẫn thờ. Hắn là người đầu tiên lại đeo áo mưa khi làʍ t̠ìиɦ với cô. Chẳng lẽ hắn chê cô bản sao?.

Như đoán được lòng cô ả nghĩ gì, hắn di chuyện chậm rãi về phía cô ả mà nói:

- Em là người thông minh, nên tôi biết chắc em sẽ chọn cái nào có lợi cho mình phải không?.

Tuy hắn nói là vậy nhưng sao ả không biết cơ chứ, một người lạnh lùng, quyết đoán và hơn nữa là tàn nhẫn. Thì làm sao không đề phòng cho được, cô chỉ là tình nhân, làm trao đổi hai bên cùng có lợi. Nên không thể quá tham lam mà đòi hỏi nếu không một ngày nào đó, đến công việc làm diễn viên bình thường cô ta cũng không thể làm được.
Hắn tiến lại một gần cô ả hơn, đưa chiếc áo mưa bảo hộ vào tay cô, như muốn nó với cô rằng hãy đeo vào cho hắn. Đưa tay bắt lấy túi nhỏ, cô đưa lên miệng cắn rách một góc rồi xé cái bao nhỏ hình tròn bên trong ra hơi cúi đầu xuống mà tự tay đeo vào cho hắn.

Vừa đeo xong, còn chưa kịp thẳng đầu đã bị hắn ôm ngang hông mà nhấc bổng cô lên. Hai chân cô đưa ra sau hông hắn mà quấn chặt lại, tay vòng ra sau gáy hắn mà lấy điểm tựa, ánh nhìn đầy thâm tình. Hắn dần cúi gương mặt cương nghị xuống áp môi lên môi cô ả mà hôn, nụ hôn không sâu cũng không kéo dài quá lâu. Một lượt dời môi An Ngọc, hắn lại di chuyển dần xuống hõm cổ trắng của cô mà cắи ʍút̼. Mỗi nơi hắn đi qua sẽ có dấu hôn đo đỏ để lại, áp chặt cô ta vào tấm kính cửa sổ phía sau, hắn di chuyển một tay xuống côn th*t sưng cứng nhắc đang kêu gào đòi ăn mà nắm lấy di chuyển thẳng vào nơi hoa huy*t đầy nước kia của Khương An Ngọc.
Vì kí©h thí©ɧ khá lớn, nên khi vừa tiến vào khiến cho hoa huy*t của An Ngọc không kịp tiếp nhận mà có chút đau. Cô ả hơi ưỡn người vặn vẹo mà rêи ɾỉ.

- Ưm…Của anh to quá!. Nơi đấy không kịp tiếp nhận.

Vừa nói cô ả vừa thở hổn hển, cố gắng luân động sao cho côn th*t nhét được hết vào bên trong. Sau khi đã được hoa huy*t của cô ả nuốt trọn vào trong cô ả mới bắt đầu nhấp nhô mà luân động trên thân hắn. Vừa luân động vừa phát ra những âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ. Khi đã được miệng nhỏ nuốt trọn côn th*t cũng không ngừng nhấp nhô ra vào bên trong, từng cú nhấp ra thúc vào của hắn như muốn đâm thủng hoa huy*t nhỏ của Khương An Ngọc, khiến cô ta không ngừng thở gấp.

Hai thân ảnh cứ thế quấn quýt vào nhau, nam thì rút ra thúc vào, nữ thì rêи ɾỉ không ngừng. Khiến cho không khí trong phòng được bao trùm hoàn toàn bằng không khí ám muội mà hai người tạo ra. Dời một chân cô ả từ eo hắn xuống, một chân hắn vẫn giữ chặt bắt đùi ả. Với tư thế này dường như hoa huy*t càng thêm mở rộng hơn. Hắn ra vào càng mạnh bạo hơn, tay còn lại di dời từ eo ả đưa lên trên bầu ngực đẫy đà không ngừng đong đưa theo từng cú thúc của hắn mà xoa nắn không ngừng.
Qua hai tiếng đồng hồ, di chuyển từ cửa tới bàn làm việc rồi lại tới sofa, cả hai trên người mồ hôi khắp người. An Ngọc đang ngồi quỳ trên người hắn mà nhấp nhô lên xuống. Hắn nằm ở trên sofa đấy, nhắm hờ mắt mà tận hưởng cơn khoái tình bên trong. Hai tay nắm chặt eo cô ả, hắn gầm nhẹ lên một tiếng rồi bắt đầu thân dưới luân động mạnh mẽ hơn, mỗi một cú thúc vào là chạm tới nơi sâu nhất của cô. Khiến cô không ngừng rêи ɾỉ, sau mười phút hắn cong hông phóng thích tất cả vào tấm bao bảo hộ rồi thở phào một hơi.