Đập bàn đứng phắt dậy, hắn đi thẳng tới phòng kĩ thuật của công ty.
Vừa mở cửa ra, hắn đã lớn tiến nói.
- Cả một đám kĩ thuật viên mà không giải quyết được một vấn đề nhỏ này à. Tôi nuôi các người có tác dụng gì chứ. HẢ.
- Boss, người bình tĩnh. Chúng tôi sắp xong rồi. Hacker lần này khó nhằn hơn những lần trước. Dừng như đối phương đã thiết lập một mạng lưới vô cùng tinh vi, khiến chúng tôi không tra được nguyên nhân. Nhưng người yên tâm, vấn đề sắp được giải quyết rồi ạ.
Trưởng bộ phận đứng lên giải thích. Khi hắn vừa xuống, tất cả mọi người đã vô cùng căng thẳng nay lại càng căng thẳng hơn. Bắt buộc phải có một người đứng ra chịu trận thì mới yên được.
- Tốt nhất là vậy. Ngày hôm nay đã trôi qua nữa ngày rồi. Nếu còn không xong được thì các người nghỉ việc hết đi.
Hắn nói xong, tiến lại phía ghế sofa gần đó ngồi xuống mà quan sát.
Lại thêm một tiếng.
Hai tiếng.
Rồi ba tiếng.
- Xong rồi.
Cuối cùng, đâm người kĩ thuật viên cũng đã giải mã được. Nhưng bất chợt lại có người hô lớn.
- Boss, anh xem…chuyện này.
- Sao.
Hắn tiến nhanh lại phía màn hình máy tính của người vừa hô lớn kia. Trên màn hình hiển thị dòng chữ.
“Tôi là Mộ Dung Phong, một tên khốn”
Dòng chữ tuy ngắn nhưng lại mang lại đả kích vô cùng lớn đối với hắn và đám kĩ thuật viên.
Gương mặt hắn đang từ túc giận chuyển thành đen xì, sát khí tỏa ra từ hắn dường như khiến mọi người xung quanh muốn ngừng thở.
- LÀ KẺ NÀO.
- Nhanh…nhanh tra xem tên hacker đó là ai, địa chỉ ID là ở đâu. Nhanh.
Trợ lý Vương nhanh chóng thúc dục đám kĩ thuật viên tiếp tục tra.
Bốn giờ chiều. Tại cổng trường mần non quốc tế.
Cô tới để đón hai đứa trẻ về nhà, vì là ngày đầu tiên đi học nên cô khá lo cho chúng. Không biết chúng có thích nghi được với môi trường ở đây hay không.
- Mẹ.
Hai đứa nhỏ chạy nhanh ra rồi nhào vào lòng cô ôm chầm lấy.
- Chào cô, hôm nay hai đứa trẻ này có nghịch ngợm gì không ạ.
Cô giáo tươi cười đi về phía cô và hai đứa trẻ.
- Phụ huynh yên tâm. Chúng rất ngoan. Tiếp xúc môi trường rất nhanh, chưa đến một buổi chúng đã quen với việc học tập ở đây. Bọn trẻ trong lớp cũng rất thích chúng.
- Vâng, cảm ơn cô nhiều. Vậy xin phép cô chúng tôi về đây ạ.
- Vâng, chào ba mẹ con nhé.
_______.
Ba mẹ con vừa về đến cổng nhà. Còn chưa kịp xuống xe, xung quanh đã bị những chiếc xe khác vây lại.
- Mẹ, có chuyện gì vậy.
Hai đứa trẻ sợ hãi mà ôm lấy nhau.
Cô cũng khó hiểu, không biết đám người này là ai và tại sao lại vây quanh ba mẹ con cô như vậy.
Rất nhanh người trong xe đã bước xuống.
Trợ lý Vương tiến tới phía cô, cung kính nói.
- Thiếu phu nhân…
- Tôi không còn là thiếu phu nhân của mấy người. Phiền trợ lý Vương gọi tôi là cô Cung.
- Được. Cô Cung, phiền cô cho chúng tôi gặp vị tiểu thiếu gia con của cô ạ.
- Các người gặp con tôi làm gì. Nó không có liên quan gì đến Mộ Dung Phong hết.
Cô nhíu chặt tâm mi, lạnh giọng hỏi.
Hai đứa trẻ nghe được thì nhìn nhau. Trong miệng không ngừng cười khúc khích.
- Vấn đề này, chắc cô phải hỏi con trai mình ạ.
Cô nghe vậy thì khá ngạc nhiên. Tạo sao lại hỏi con trai cô, không lẽ nó đã làm chuyện gì rồi sao.
Cô lập tức quay lại phía sau nhìn hai đứa nhỏ. Nghiêm giọng hỏi.
- Tiểu Khôi, con đã làm gì sau lưng mẹ.
- Mẹ… Con…con…
- Hai cái đứa này.
Cô lập tức quay ra phía trợ lý Vương nói.
- Muốn nói chuyện gì, phiền anh cho người lui xe chúng ta vào trong nói chuyện.
Nghe được vậy, trợ lý Vương liền ra hiệu cho chiếc xe chắn phía trước lui lại để cô có thể tiến vào bên trong. Theo sau là chiếc xe của hắn.