Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 142: Con của hắn thật sao




Khi trước ở sân bay gặp được cậu bé này, nghe trợ lý nói giống mình hắn đã không tin. Nhưng đến hôm nay khi nhìn lại lần nữa, lại nghe bạn mình nói giống mình thì hắn mới bán tin bán nghi mà tự hỏi.

Nhìn lại hai đứa bé trong tấm hình, cả hai có đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng. Bé trai trông khá giống hắn còn bé gái thì giống cô. Hắn vô cùng vất ngờ mà tự hỏi.

- Con mình thật sao?

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Âu Dương Minh Dực anh cũng ngơ người.

- Này cậu nói gì thế, tự nhiên lại hỏi có phải con mình không. Ngốc à.

- Cậu lo chuyện của cậu đi.

Nói xong hắn liền xoay người đi về phía ghế làm việc.

- Này này. Chưa nói xong mà.

- Cậu về lo mà dỗ dành cô vợ bé nhỏ của cậu đi.

Thấy hắn thẳng thừng đuổi khách, anh cũng chẳng muốn nán lại lâu. Liền khó chịu mà bỏ đi.

- Tên dở hơi, không biết sao tôi có thể chơi được với cậu đến bây giờ.

Sau khi anh đi, hắn không thể tập trung vào đống văn kiện trên bàn được nữa. Trong đầu chỉ vang vảng hình bóng đứa bé và câu nói của cả trợ lý Vương cùng Âu Dương Minh Dực.

Giờ hắn muốn biết câu trả lời lắm. Nhưng vô dụng, hắn không biết chỗ cô ở, cũng không giám đến trước mặt cô và đám nhóc.

Giờ chỉ còn cách đợi đến ngày mai khi cô tới làm việc mà thôi.

___________.

Sáng sớm ngày mai, cô dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhóc. Sau khi chuẩn bị xong, cô đi vào gọi hai đứa trẻ dậy.

- Tiểu Khôi, Tiểu Bảo Bảo. Dậy ăn sáng nào các con. Hôm nay, mẹ đi làm, nên hai đứa ở nhà chơi với mila nhé.

- Vâng ạ. Chiều mẹ nhớ về sớm với chúng con nhé.

Hai đứa trẻ đồng thanh.

- Được rồi, chiều mẹ sẽ về sớm. Rồi tìm trường cho hai đứa để hai đứa đi học nhé.

- Dạ…

Rồi cả ba mẹ con cùng ngồi vào bàn và ăn bữa sáng, trong khi đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài, tiếng con mila sủa lớn khiến cô dừng động tác.

Đi nhanh ra ngoài cửa thì thấy Bạch Trung Khải anh đang chật vật vì con chó lớn.

Nhìn màn này mà cô phì cười, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc mà nói lớn.

- Mila. Không được sủa. Đây là ba nuôi của hai anh chị, cũng là người nhà nên ngoan mà về chuồng đi nào.

Nghe thấy tiếng cô vọng từ trong của chính, chú chó cũng ngoan ngoãn yên lặng rồi quay về chỗ của mình.

Anh từ từ tiến vào trong, khi đã thấy mình bình an vô sự, an mới thở phào.

- Xong chưa, anh đưa em đi làm.

- Em xong ngay đây, anh chờ chút.

Cả cô và anh cùng tiến vào trong, nơi hai đứa nhỏ đang ăn.

- Hai tiểu bảo bối ở nhà ngoan nhé. Mẹ đi làm đây.

- Chào hai bảo bối, ba đưa mẹ đi làm nhé.

Anh cũng chào hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ vẫn con đang ăn nên không thể trả lời. Chỉ có thể đưa tay lên làm động tác vẫy tay.

Vì công ty cô chưa mở chi nhánh bên này nên nơi cô làm việc là ở tại công ty Thành An.

Bên cô được sắp xếp cho một tầng riêng để tiện làm việc.

Vừa vào đến phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ. Thư kí của cô đã vào báo cáo.

- Sếp. Đây là lịch trình hôm nay của sếp.

- Ừm.

Cô nhìn qua danh sách lịch trình của mình rồi rồi mắt tới màn hình máy tính đã được bật.

Lịch trình ở công ty mới chưa có gì nhiều, nên cô chỉ chú tâm vào giải quyết các vấn đề mà phương án gặp phải. Cứ vậy, cô chắm chú vào làm việc cho đến tận quá giờ trưa cũng quên mất bữa trưa của mình.

“Cốc…cốc…cốc”.

Phía bên ngoài, tiếng gõ cửa làm cô phân tâm.

- Henry vào đi.

Người tiến không phải thư kí của cô mà là hắn.

- Giám đốc Lisa bận đến mức quên ăn trưa luôn sao.

Nghe thấy tiếng hắn, cô ngưng động tác gõ phím của mình mà lạnh nhạt nói.

- Mộ tổng, ghé thăm đây thật vinh hạnh. Không biết ngài có gì phân phó.

Nghe giọng điệu xa xách ấy khiến lòng hắn bỗng trùng xuống.