Sau khi tắt máy, hắn ném điện thoại sang một bên giường. Tiến lại phía tủ quần áo, cố tìm kiếm một món đồ cô để sót lại.
Tìm tồi một lúc hắn cuối cùng cũng tìm thấy chiếc váy trắng cô từng hay mặc khi mất trí nhớ, ôm chiếc váy trong lòng. Hắn tiến lại phía giường, nằm xuống chỗ của cô mà cố gắng tìm kiếm mùi hương quen thuộc của cô.
Hàng nước trong nóng cứ thế tuôn ra từ mắt hắn.
Hắn nằm đấy không biết đã qua bao lâu, một bên gối cũng đã bị nước mắt của hắn làm cho ướt đẫm.
Lúc này đây, điện thoại bên cạnh reo lên. Người gọi tới không ai khác chính là trợ lý Vương.
Vội gạt đi dòng nước mắt, hắn lấy lại tâm thái với giọng lạnh băng.
- Chuyện sao rồi?
- Dạ tôi đã tra được rồi ạ.
- Được.
- Đầu tiên, về vụ cái thai của cô Uyển Như, theo như điều tra cái thai hoàn toàn có thật. Nhưng ba của đứa bé không phải anh. Chuyện này phải nói từ vụ ngài cưới cô Uyển Nhi và cô Uyển Như ra nước ngoài.
- Chuyện là gì.
- Vào ngày ngài kết hôn. Thực tế không phải do cô Uyển Nhi tính kế cô Uyển Như rồi đuổi cô ấy đi mà là ngược lại. Cô Uyển Nhi bị cô Uyển Như và mẹ cô ta tính kế ép buộc cô Uyển Nhi phải cưới ngài thay cô ta. Và còn…
- Còn gì nữa, nói nhanh đi.
- Đối với những báo cáo trước đó về cô Uyển Như đều là giả mạo, do cô ta thuê người làm giúp. Còn thực tế, cô ta đào hôn và bỏ trốn qua Mỹ cùng nhân tình. Từ khi cô ta sang đấy bà Trần Khả luôn báo cho cô ta về anh và cô Uyển Nhi. Cho đến khi cô ta có thai thì mới trở về từ Mỹ.
Hắn nghe được thì mặt nổi đầy gân xanh. Thật không ngờ, cô ta lại độc ác như vậy. Giám tính kế cả hắn.
- Về vụ cháy nhà thờ, tôi lần theo manh mối còn biết được một tin.
- Tin gì, nói.
- Cô Uyển Nhi lúc xảy ra vụ việc đang mang thai…hơn hai tháng ạ.
- Cậu nói gì???
Hắn nghe được câu nói đấy thì chết lặng. Về chuyện của cô cũng đã khiến hắn đau đớn lắm rồi. Vậy mà bây giờ, Cung Uyển Như cô ta không những giết vợ hắn mà đến con hắn cô ta cũng diệt luôn.
- Cô Uyển Như, cố tạo ra một vụ vắt có nhằm mục đích diệt cả mẹ lẫn con. Như vậy cô ta và đứa con hoang trong bụng mới có chỗ đứng.
Trợ lý Vương tiếp tục báo cáo.
- Còn về miếng ngọc bội mà ngài nói, nó ban đầu là thuộc về cô Uyển Nhi. Do ngày nhỏ mất mẹ sớm khiến cô ấy phải chịu đủ ấm ức, bất kể cái gì của cô ấy mà Cung Uyển Như đều phải đưa cho cô ta. Và miếng ngọc bội đấy cũng không ngoại lệ. Năm cô Uyển Nhi học cao trung năm cuối đã vô tình làm rơi chiếc ngọc bội và bị Cung Uyển Như nhặt được. Từ đấy cô ta không hề muốn trả lại, và sau này thì gặp ngài. Cũng từ đấy nhưng chuyện này dần sảy ra.
Hắn nghe xong, chiếc điện trên tay cũng rơi mạnh xuống đất. Nắm chặt chiếc đầm trắng của cô trong tay, hắn tự hỏi bản thân.
Hắn đã làm gì với cô.
Hắn đã hành hạ cô như thế nào.
Nhưng sau tất cả lại là sai người. Người con gái đàng được hắn nâng niu trên tay lại bị hắn đẩy ra hết lần này đến lần khác. Còn kẻ gây tội ác lại luôn nhởn nhơ bên cạnh. Dung túng cho cô ta làm đủ chuyện với cô. Hắn coa đáng với niềm tin và tình yêu của cô hay không.
Niềm tin với em gái nhỏ mà hắn đã từng hứa hẹn. Người ở nagy trước mặt lại không biết trân trọng, đến khi muộn màng lại hối tiếc.
Hắn như điên dại, đập toàn bộ đồ đạc trong phòng. Biến căn phòng thành một mớ hỗn độn.