Cung Uyển Như sau khi tới nơi thì không vội mà đi vào luôn, cô ta còn ra lệnh cho những gã kia làm gì đấy.
Chỉ thấy sau khi nhận được lệnh, hai gã đã vội vàng chạy về phía chiếc xe ô tô của Cung Uyển Như mới đi tới đấy vòng qua cốp xe lấy thứ gì đó.
Vì ở khá xa nên người của Bạch Trung Khải không thể phát hiện được.
Không mất quá lâu, Bạch Trung Khải cùng Anh Thư cũng đã tới được địa điểm mà cấp dưới đã gửi cho anh. Lái xe lại phía chiếc xe đen gần đấy tụ họp.
Anh bắt đầu xuống xe xem xét tình hình, và tìm cách lẻn vào bên trong cùng một vài người khác.
Cung Uyển Như sau khi phân phó cho hai tên kia xong thì cũng thong thả mà bước vào bên trong nhà thờ.
Từ phía xa, ả đã nhìn thấy cô đang co mình khóc lớn dưới thân là một lớp máu đã khô. Cũng nhìn thôi cô ta cũng biết đấy là gì. Nhẹ tiến lại phía cô rồi cười đểu mà nói:
- Ây dô dô, em gái, dưới thân em làm sao thế, tại sao lại nhiều máu như vậy. Có cần chị đây gọi bác sĩ giúp không?
Chỉ cần nghe giọng cô cũng biết chị ta đang vui sướng cỡ nào khi thấy cô như vậy.
Một tên đi theo phía sau Cung Uyển Như tiến tới rồi tháo bỏ màng che mặt cùng miếng vải được nhét ở miệng của cô.
Lúc này đây cô mới được nhìn rõ hơn về nơi này, ánh mắt lướt một vòng rồi dừng lại trên người Cung Uyển Như, bụng cô ta giờ đã hơn ba tháng nên chắc đã nhô lên đôi chút.
Lại nghĩ đến đứa con còn chưa rõ của mình mà lòng cô đau quặn. Ngước ánh mắt căm hờn nhìn về phía Cung Uyển Như.
- Chị không biết làm ơn tích đức cho con chị à. Đã là mẹ rồi mà còn tàn ác như thế…
- Haha, chuyện của tao không đến lượt mày xen vào. Còn đứa con này đối với tao có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.
- Chị nói thế là sao?
- Rồi từ từ mày sẽ biết thôi. À mà tao còn biết mày đang mang thai đấy, không biết nó đã thành vũng máu kia chưa nhỉ?
Vừa nói, Cung Uyển Như vừa nhìn về phía dưới thân cô nơi mà vũng máu đã khô kia mà châm chọc.
- Chị…
- Tao làm sao. Tất cả là do mày tự nhận lấy thôi.
- Tôi đã làm gì chị, từ nhỏ đến lớn. Bất kể món đồ gì của tôi chỉ cần chị thích chị đều lấy đi, đến sau này lớn lên, chỉ vì không muốn cưới Mộ Dung Phong mà chị đẩy hắn sang cho tôi. Rồi đến bây giờ chị về tôi cũng trả anh ta lại cho chị rồi, chị còn muốn như thế nào. Mẹ con tôi chỉ muốn yên bình sống qua ngày cũng không được sao.
- Trả lại cho tao sao, mày vẫn chưa biết à. Mộ Dung Phong hắn thân xác ở gần tao, nhưng trái tim đâu còn ở gần tao. Tim hắn bị mày cướp đi rồi. Ngay đến đứa con này của tao, nói thật cho mày biết cũng chẳng sao. Nó đâu phải con của Mộ Dung Phong mà là con của tao và Trần Khương đấy, tao đã tính kế hắn để hắn hoải nhận đứa con này đấy. Haha…
- Vậy cũng không liên quan đến tôi, với lại chuyện này chị nói cho tôi để làm gì?
- Đơn giản thôi, vì mày là kẻ sắp chết rồi nên tao mới nói cho mày biết.
- Chị tính làm gì?
Nghe Cung Uyển Như nói xong thì cô vô cùng lo lắng, chị ta điên rồi sao. Tính giết người tiệt khẩu à.
- Đúng như mày suy nghĩ đấy, đừng cố vùng vẫy nữa. Số phận của mày là phải chết, chỉ có thế Mộ Dung Phong hoàn toàn là của tao.
Nói xong, cô ta vẫy tay ra hiệu cho những tên phía sau. Một trong số chúng đang cần theo can xăng và đổ quanh các góc của nhà thờ. Một tên còn lại cầm trên tay một chiếc bật lửa chỉ chờ hiệu lệnh để châm lửa.
- Chị điên rồi, điên thật rồi…
Cô gào thét trong vô vọng.
Nhưng đáp lại cô chị là tiếng giày cao gót dần khuất xa và tiếng cười man rợ của Cung Uyển Như.
Bước ra đến cửa chính của nhà thờ cũng là lúc ánh lửa được bốc lên.