Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 118: Lo lắng




Họ bắt đầu tìm khiến cô khắp nơi, tất cả những nơi cô có thể đến và đi đều tìm hết. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô đâu.

Thất vọng mà trở về lại nhà nhỏ. Anh Thư như lo sợ điều gì đấy mà thốt lên.

- Có…có khi nào… Cậu ấy…cậu ấy bị bắt rồi không?

- Nhưng cô ấy đâu có gây thù với ai đâu chứ, làm gì có nguyên nhân này được.

Bạch Trung Khải lúc này vô cùng rôi, anh rất lo cho cô, hơn nữa cô còn đang mang thai. Liệu mẹ con cô có sảy ra chuyện gì không.

- Có…có một người.

Anh Thư như nhớ ra gì bèn đứng dậy mà hô lớn.

- Là Cung Uyển Như, chỉ có thể là cô ta. Nếu là Mộ Dung Phong thì hắn sẽ không làm vậy vì trước đây khi bị hắn bắt ép Uyển Nhi đã từng tự tử một lần nên hắn sẽ không ngốc mà làm thêm lần nữa. Nhưng còn Cung Uyển Như chị ta luôn ganh ghét với Uyển Nhi, đặt biệt là thái độ của Mộ Dung Phong hắn sau khi chi ta trở về từ nước ngoài đã khác trước khiến chị ta vô cùng căn ghét Uyển Nhi.

Bạch Trung Khải sau khi nghe thấy Anh Thư nhắc về chuyện cô từng tự tử trước đó thì vô cùng tức giận. Trước đây, anh từng thấy bết sẹo mờ trên cổ tay cô. Nhưng có hỏi bao nhiêu cô cũng không nói rõ. Bây giờ anh biết được thì vô cùng hận Mộ Dung Phong. Chính hắn là kẻ đã hại cô ra nông nỗi này.

Vội lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho trở lý của mình, anh thông báo cho người theo dõi hành động của Cung Uyển Như hai tư trên hai tư và phải thông báo cho anh nếu có gì khác thường.

Về phía cô, lúc cô tỉnh dậy từ cơn mê man thì xung quanh dường như vô cùng lạ lẫm. Mùi ẩm ướt do lâu này không sử dụng của nền nhà bốc lên khiến cô vô cùng khó chịu.

Hiện tại cô đang bị trói chặt tay chân và ngồi tại một góc của nhà thờ. Mắt bị bịt băng đô đen, nên mọi hành động xung quanh cô không thể thấy rõ được.

Chỉ còn lại tiếng nói của những kẻ ở đây.

- Này, cô ta nhìn cũng ngon phết nhỉ.

- Mày đừng có mở tưởng đến cô ta. Chỉ cần làm cho xong việc rồi lấy tiền thôi. Đừng nhiều lời.

Tiếng của hai gã đàn ông vang lên.

- Các người là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao lại bắt tôi?

- Ồ cô em tỉnh rồi hả.

Nghe thấy tiếng cô, hai gã đàn ông đang nói chuyện thì ngưng lại rồi quay sang hỏ cô.

Một tên trong số đó tiến lại gần cô rồi đưa bàn tay chai sạn lên vuốt vào má cô mà trả lời:

- Chúng tôi là ai, cô em không cần quan tâm. Còn ở đâu thì hiện tại cô em đang ở nhà thờ phía tây của thành phố. Còn tại sao bắt cô em tới đây thì ngày mai cô em sẽ rõ. Còn giờ thì hãy ngủ đi.

Nói xong gã cũng hất mạnh cằm của cô khiến cô không có điểm tựa mà ngã nghiêng sang một bên.

- Tả tôi ra. Tôi với các người không thù không oán. Vậy thì bắt tôi để làm gì.

- Người có thù có oán với cô em không phải chúng ta mà là người đứng sau, nên tốt nhất hãy trật tự mà chờ đến sáng mai đi. Phiền phức.

Nói rồi, hắn đá vào bụng cô một cái, sau đó nhét vào miệng cô một miếng khăn trắng rồi quay mặt đi.

Bị cú đá vừa rồi vào bụng, bây giờ toàn thân cô toát đầy mồ hôi, bụng đau dữ dội.

Tự nhủ với bản thân, và đứa trẻ trong trong bụng.

- Con à, con phải cố gắng, đừng rời xa mẹ mà. Mẹ xin con, con là món quà duy nhất mà ông trời ban xuống cho mẹ. Nếu con bỏ mẹ mà đi thì mẹ biết sống thế nào. Cố gắng lên con.

Cũng may của đá của tên kia không quá mạnh, chỉ khiến cô đau đớn quá độ mà ngất đi.