Trong quá trình buổi tiệc diễn ra, họ nói cười rất vui vẻ với nhau, những xiên thịt được nướng chín thơm lừng cũng đã lên mâm.
Vù đa phần mọi người đều phải lái xe về nên bữa tiệc sẽ không uống rượu hay bia mà thay vào đó là nước ngọt.
Khi xiên thịt được phân phát cho tất cả mọi người, đến khi xiên thịt được đưa đến cô, thì bỗng một cơn buồn nôn liền ập đến khiến cô bụm miệng mà nôn khan.
“Ọe”.
Âm thanh vừa phát ra khiến tất cả mội người đều đổ dồn về phía cô. Người lo lắng nhất không ai khác chính là Anh Thư và Bạch Trung Khải. Cả hai liền lập tức chạy nhanh lại phía cô.
- Cậu sao vậy? Mặt xanh xao quá?
- Em làm sao thế, sảy ra chuyện gì sao?.
Cả hai cùng lên tiếng hỏi.
- Em…em không sao, không rõ nguyên nhân gì. Một tuần nay, cơ thể em luôn rất khó chịu. Đôi khi còn có cơn buồn nôn…
- Không lẽ cậu mang thai sao?
Cô bạn tên Ngọc Hoa liền lên tiếng khiến tất cả mọi người đều đưa mắt về hướng cô.
- Đừng…đừng hiểu nhầm. Vì chị dâu mình trước kia cũng có triệu chứng như thế khi vừa mới mang thai, nên…nên mình mới mạnh miệng mà hỏi.
Cô bạn kia ngập ngừng mà trả lời.
- Không chuyện đó là không thể. Mình đâu có quan hệ gì với ai. Nếu là của chồng cũ thì lại càng không phải.
- Bây giờ cậu ổn chứ?
Anh Thư dìu cô rồi hỏi.
- Ừm mình ổn.
- Vậy, chúng ta tạm gác chuyện này qua một bên đã. Hãy quay lại với bữa tiệc trước. Rồi ngay mai mình sẽ cùng cậu đi khám xem sao.
- Được.
Tất cả cùng đồng thanh rồi mọi người ngồi vào bàn để tiếp tục bữa tiệc. Trôi qua gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc. Mọi người dọn dẹp rồi cũng tàn ra về dần, cuối cùng chỉ còn Bạch Trung Khải và Anh Thư ở lại cùng cô.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay bây giờ mới là mười giờ, anh liền lên tiếng.
- Để anh đi mua cho em chút đồ, thử trước cho chắc.
- Chuyện này…
Cả cô và Anh Thư khá lúng túng mà nhìn anh.
- Không sao, có hỏi thì bảo mua cho vợ là được.
Cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn sang anh, cô ái ngại mà ngập ngừng.
- Vậy…vậy em cảm ơn anh trước.
Nói xong anh liền ra xe rồi đi tìm tiệm thuốc quanh đây, mong tìm được tiệm nào mở cửa. Lượn một vòng cuối cùng anh cũng tìm được một tiệm còn mở.
Ba mươi phút sau anh cũng về, trên tay mà một túi màu đen. Đưa đến cho cô, anh nói.
- Của em.
- Em cảm ơn.
Cô nhận túi đồ rồi tiến vào nhà vệ sinh.
Ngồi trong nhà vệ sinh, cô thấp thỉnh ngồi chờ kết quả. Năm phút trôi qua, cầm trên tay chiếc que thử thai. Mặt cô trắng bệch.
Hai vạch, đỏ ửng.
- Không thể nào, chắc có nhầm lẫn. Không đúng…không đúng.
Ngồi ngẩn người trong nhà vệ sinh, cô không biết phải làm sao. Rốt cuộc là từ bao giờ, cô và hắn thời gian con bên nhau còn chẳng xuất hiện, tại sao bây giờ lại có. Chuyện này là không thể.
Mười phút…hai mươi phút…ba mươi phút.
Thời gian qua đi, nhưng cô vẫn ở trong nhà vệ sinh mà không hề bước ra, khiến hai người bên ngoài vô cùng lo lắng. Vội tiến lại phía cửa vệ sinh, Anh Thư đưa tay gõ gõ nhẹ vào cửa.
- Uyển Nhi…Uyển Nhi cậu…cậu có sao không vậy.
Cô lúc này ngồi trong nhà vệ sinh mới hoàn hồn bởi tiếng gọi của Anh Thư.
- À…mình…mình không sao.
Nói rồi, cô cũng đứng dậy cầm theo trên tay que thử thai rồi tiến về phía cửa.
- Chuyện sao rồi.
Cô vừa ra tới nơi, hai người bên ngoài đã vô cùng lo lắng mà hỏi ngay.
- Chuyện này…
Cô vừa ngậm ngừng vừa đưa về phía hai người chiếc que thử thai kia.