Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 99




Y tá tiếc hận lắc đầu, xoay người rời đi. . . . . .

Y tá trẻ lật tờ báo ra, nhỏ giọng đọc, từng chữ rất rõ ràng: "Một phụ nữ có Quốc tịch Trung Quốc Lý Diệc Phỉ xảy ra tai nạ xe cộ ở Hàn Quốc, rơi vào dòng nước xiết, trong xe chỉ tìm thấy giấy tờ chứng minh thân phận, mặc dù phía bên Hàn Quốc đang lỗ lực tìm kiếm, nhưng đến nay vẫnkhông có tin tức. Theo dự đoán ban đầu, phụ nữ này đã chết. . . . . ."

Thì ra là thật. . . . . . Sống lưng lạnh rần. . . . . .

"Còn lo lắng làm gì? Đi theo tôi đi kiểm tra các phòng!" Y tá trưởng đứng ngoài cửa, quay đầu lại gào lên một câu.

Y tá trẻ giật mình tỉnh mộng, hoảng sợ tờ báo rơi trên mặt đất không kịp nhặt, vội vàng đi theo sauy tá trưởng: "A, tôi tới đây. . . . . ."

Tiếng bước chân từ từ biến mất ở hành lang, không gian lại trở nên tịch mịch, chỉ còn lại không khí lạnh lẽo nhẹ nhàng phun ra. . . . . .

Ninh Tự Thủy mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, lúc này mới ngồi dậy, khom lưng nhặt tờ báo lên, nhưng nhìn thấy nhìn thấy tiêu đề trên tờ báo thì mơ hồ. Bởi vì nhiều ngày không mở miệng nói, bây giờ nhất thời không phát ra được tiếng nào.

Liếm láp khóe môi hồi lâu, cổ họng khô khốc rốt cuộc cũng phun ra hai chữ không rõ ràng: ma¬ma. . . . . .

Ngón tay không còn hơi sức nắm thật chặt tờ báo, áp vào ngực của mình. Có một loại đau đớn không có cách nào nói ra miệng được, nó giống như máu trong thân thể lặng lẽ chảy xuôi, tràn ngập trong từng ngóc ngách của cơ thể, trong từng tế bào, đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng không cách nào mở miệng, cũng không có thuốc giảm đau nào có thể dùng.

Trên thế giới này, cô cái gì cũng không có nữa. Không có người yêu, không có đứa nhỏ, cũng không có mẹ. . . . . .

Cái gì cũng không có!

Mẹ, thật xin lỗi. Là con hại chết người, nếu con không để mẹ rời đi, có lẽ hiện giờ mẹ đang sống rất tốt. Thật xin lỗi, là con gái bất hiếu.

Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ không bỏ mẹ. . . . . . Một nhà ba người chúng ta sẽ rất nhanh đoàn tụ, rất nhanh!

***************

Dương Lưu Vân cố chấp không chịu ở viện nữa, Kỷ Trà Thần cũng không miễn cưỡng ả, tự đi đón ả xuất viện, thậm chí đem ả đến lầu ba, để ả sát vách dễ dàng chăm sóc.

Kỷ Trà Thần đã để truyền thông phát ra một tin tức, tin bọn hắn muốn kết hôn đã truyền ra khắp thành phố, không ai là không biết không người nào không hiểu. Trong lúc nhất thời, Dương Lưu Vân trở thành đối tượng mà tất cả phụ nữ ao ước ghen tị, có thể được Kỷ Trà Thần thương yêu như vậy, che chở trong lòng bàn tay, có bao người phụ nữ gặp mà không dám mơ ước.

Bữa tiệc đính hôn được bố trí ở khách sạn nổi tiếng nhất thành phố F, Kỷ Trà Thần bởi vì lo lắng vết thương của ả nên có ý định từ chối, nhưng Dương Lưu Vân kiên quyết nói mình không có việc gì (Min: Cố đến để khoe ấy mà! Con đ*** này), không muốn đợi thêm nữa. Mặc dù đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm hai ngày cũng không việc gì, nhưng khi ả biết Ninh Tự Thủy vẫn còn ở trong bệnh viện thì lòng ả không cách nào để xuống. Phải mau chóng đính hôn, để cho mọi người biết Kỷ Trà Thần là thuộc về ả, bất cứ kẻ nào cũng không giành được.

Lễ phục đơn giản hào phóng, làn váy lê thật dài trên mặt đất, trong gương đôi gò má dịu dàng tràn ngập hạnh phúc. Rốt cuộc, ngày hôm nay ả đã có thể danh chính ngôn thuận có được Thần, có thể lấy danh nghĩa bạn đời để đứng cạnh hắn, sánh vai cùng hắn.

Chợt, trong gương xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng khiến Dương Lưu Vân giật mình, xoay người ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn: "Anh Diệc Nghiêu, anh nói xem hôm nay em có xinh đẹp không?"

Đường Diệc Nghiêu cúi đầu nhìn dung nhan mỹ lệ kèm theo lễ phục trang trọng, bên hông buộcnơ con bướm xinh đẹp, Mỹ Lệ không gì sánh được. Trên mặt trang điểm nhạt, đôi mắt ướt át, ánh sáng lưu chuyển, làm động lòng người.

"Đẹp mắt, Lưu Vân vĩnh viễn đều đẹp nhất ." (Hừ còn không bằng cái móng chân chị Thủy!!)

Dương Lưu Vân thẹn thùng cúi đầu cười một tiếng, hai má đỏ lên. Tay nhè nhẹcầm lấy tay hắn, ánh mắt ngây thơ trong suốt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thần đâu? Anh ấy đã chuẩn bị xong chưa?"

"Kỷ thiếu gia đã thay quần áo xong, ký giả cũng đến, tất cả tân khách đã hội trường, bữa tiệc đính hôn hôm nay sẽ được truyền hình trực tiếp. . . . . ." Giọng nóiĐường Diệc Nghiêu có mất mác nhàn nhạt, lần này là đính hôn, lần sau bọn họ chính là kết hôn.

Mà hắn, thật chỉ có thể như vậy mà bảo vệ bọn họ? Thật có thể trơ mắt nhìn Lưu Vân gả cho Kỷ thiếu gia sao?

Dương Lưu Vân cười càng thêm rực rỡ, đôi tay bưng lấy gò má mình, luống cuống mà hỏi: "Anh Diệc Nghiêu, làm thế nào? Em rất khẩn trương. . . . . . Ngộ nhỡ sau đó em nói sai thì làm thế nào? Nhiều người nhìn như vậy, sẽ rất mất mặt!"

Đường Diệc Nghiêu cho ả một ánh mắt an ủi, từ trong hộp lấy ra một sợi dây chuyền tinh xảo: "Sẽ không, có anh. . . . . . Kỷ thiếu gia sẽ bên cạnh em, sẽ không nói bậy. Huống chi. . . . . . Chuyện cô dâu nói năng lộn xộn cũng là chuyện thường tình, sẽ không ai cười em, chỉ có thể chúc mừng em thôi." (Gớm nó làm bộ đấy!)

Dây chuyền đeo lên cổ ả, đôi vai trần, xương quai xanh, thậm chí sau lưng đều đều lộ ra, da thịt tuyết trắng, trơn mềm như tơ; kim cương dừng lại giữa xương quai xanh, chiếu lấp lánh, hoa lệ xa xỉ, vô cùng huyền ảo.

Không thể nghi ngờ, hôm nay ả là phụ nữ xinh đẹp nhất!

"Oa, thật là xinh đẹp." Dương Lưu Vân tay sờ xoạngdây chuyền, giọng nói hạnh phúc: "Có anh Diệc Nghiêu cùng Thần thương yêu, em thực sự là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Mà em vẫn sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, chờ tỉnh mộng thì cái gì cũng không có. . . . . ."

"Không phải là mộng. Lưu Vân, em hãy nhớ anh Diệc Nghiêu sẽ vĩnh viễn yêu thương em. Cho dù muốn tỉnh mộng, anh cũng sẽ không cho nó tỉnh lại. Anh sẽ khiến em vĩnh viễn hạnh phúc như vậy. . . . . ."

Hốc mắt Dương Lưu Vân đỏ lên, đứng lên, cánh tay thon dài chủ động ôm lấy cổ hắn, bộ ngực mềm mại giống như vô ý dán thật chặt vào lồng ngực quen thuộc của hắn. Hít mũi một cái: "Cám ơn anh, anh Diệc Nghiêu. Em vĩnh viễn sẽ không quên anh ở trong lòng em là người quan trọng nhất, so với Thần còn quan trọng hơn."

Đường Diệc Nghiêu ngẩn người, đôi tay đặt trên bờ vai của ả, nhiệt độ nóng rực cảm nhận thân thể ả, mềm mịn tron nhẵn như tơ. Không kiềm chế được kích động trong lòng: "Vậy em có thể vì anh mà không đính hôn với Kỷ thiếu gia sao?"

Dương Lưu Vân nhất thời sửng sốt, ánh mắt phức tạp mà mâu thuẫn nhìn hắn, mím môi, thật lâu không mở miệng.

Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu cũng ảm đạm xuống, đang lúc hắn muốn buông tha thìnghe được giọng nói kiên định của Dương Lưu Vân: "Nếu như mà em cùng Thần đính hôn sẽ làm anh Diệc Nghiêu không vui, vậy em . . . . . Tình nguyện không. Anh Diệc Nghiêu, anh đừng có không vui, có được hay không?" Con ngươi sạch sẽ của Dương Lưu Vân nhìn hắn cầu xin, cẩn thận, nước mắt nhẹ nhàng tràn ra. . . . . .

"Cô bé ngốc! Anh Diệc Nghiêu nói đùa với em, làm sao em có thể cho là thật đây? Anh chỉ muốn em vĩnh viễn đều vui vẻ, đều hạnh phúc. Tốt lắm, thời gian không còn sớm, Kỷ thiếu gia đang chờ em, anh đưa em ra ngoài."

Trong đầu thoáng qua đoạn dối thoại của hắn cùng Kỷ thiếu gia, Kỷ thiếu gia vì trách nhiệm mới cùng cô kết hôn, quyết định này không có ai thay đổi được.