Hít mũi một cái, lau nước mắt trên mặt, gật đầu: "Được, tôi ký"
Con ngươi bình tĩnh của Kỷ Trà Thần xẹt qua cảm xúc khác thường, nhìn thấy cô vốn nên vui vẻ ký tên, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, nhưng nước mắt của cô hiện ra trong suốt, so với bông tuyết thuần khiết nhất của mùa đôngcàng thêm trong suốt, cảm giác tim mơ hồ đau đớn.
Không được, mình không thể mềm lòng! Vân nhi còn nằm ở trong bệnh viện, Vân nhi vô tội, vô duyên vô cớ chịu đựng tất cả! Tất cả đều là quỷ kế của cô gái trước mắt này, nước mắt của cô ta cũng không thể lừa gạt được mình nữa.
Động tác chậm rãi trợt xuống giường, hai chân vốn bị thương nghiêm trọng, cộng thêm tổn thương do giá rét, càng thêm không cách nào xuống đất, lòng bàn chân mới vừa rơi vào trên mặt đất lạnh lẽo, đau nhói kịch liệt ở dưới mãnh liệt vọt lên, hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm: "A————"
Vết thương xé rách, máu tươi tràn ra nhiễm đỏ đồng phục bệnh nhân màu trắng, màu sắc chói mắt, mùi máu tươi mơ hồ.
Ninh Tự Thủy gần như đau ngất đi, mồ hôi lạnh trên trán lớp lớp, cả người nằm trên sàn nhà, mái tóc đen như thác nước đổ xuống sau lưng cô, giống như là tảo biển, quấn lấy.
Tay nhè nhẹ lướt qua miệng vết thương, ngay cả chạm vào cũng không dám, rõ ràng cảm giác đau đớn, lần này so với lần kia từ kịch liệt đến mãnh liệt, thì ra đau có thể chia rất nhiều loại, đau nhất chính là buông bỏ tất cả, vứt bỏ tất cả, nhưng không đổi được một ánh mắt quan tâm của người yêu.
Đáy mắt Kỷ Trà Thần chỉ có lạnh lùng!
Ngón tay nắm lấy được giấy thỏa thuận ly hôn, mơ hồ nhìn dòng chữ phía trên, nước mắt lã chã rơi xuống, rơi vào trên tờ giấy rất nhanh thấm ướt; tay nắm lấy bút, lật tới tờ cuối cùng, một bên có chữ ký rồng bay phượng múa của hắn, kiên quyết tức giận.
Khóe miệng khổ sở muốn chết, ngón tay cầm bút cứng ngắc, rơi vào nơi trống không, trong lòng càng lúc càng đau, co rút dữ dội, giống như muốn chết.
"Kỷ Trà Thần, tại sao?" Ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ ngắm nhìn hắn cao cao tại thượng, khoảng cách giữa hai người rõ ràng gần như vậy, lại xa xôi như vậy, sao hắn lạnh lẽo, xa xôi như vậy, xa tới cô dùng hết hơi sức toàn thân nhưng ngay cả chéo áo của hắn cũng chạm không tới.
"Tại sao có kết quả như thế? Kỷ Trà Thần, anh nói cho em biết, tất cả đều là giả, không phải thật———— Anh đối với em là thật lòng ———— Anh không có lừa gạt em————có phải không? Anh đối với em là thật lòng, anh thật sự yêu em————"
Giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào nói không được.
Yêu?
Kỷ Trà Thần khẽ cau mày, nhếch miệng lên nụ cười vô cùng châm chọc. Mình không nên nhất, đúng là động lòng, động tình đối với cô gái này! Từ trước đến giờ cô ta cũng không xứng đáng để được mình yêu, một chút cũng không xứng! Yêu cô, quả thật là sỉ nhục cả đời của hắn.
"Không có" Tiếng nói lạnh lẽo từ trong miệng hắn khạc ra, quả thật là một đao trí mạng.
"Không phải———— Không phải————" Ninh Tự Thủy lắc đầu, phủ nhận, đau lòng muốn chết.
"Anh có yêu em, anh thật lòng đối với em, anh chưa bao giờ lừa gạt em ———— Kỷ Trà Thần, anh đối với em là thật lòng ———— Anh không lừa được em———— tại sao anh muốn gạt em nói anh không có, tại sao? Em cảm thấy, anh đối với em thật lòng ———— Anh không thích Dương Lưu Vân, anh không có thật muốn giết con của chúng ta———— Anh không có————"
Tiếng gầm nhẹ, đau thấu tim gan.
Mình thật là vô dụng, cho đến bây giờ không có biện pháp chết tâm, không có biện pháp ký tên, càng không biện pháp không có hắn.
Ninh Tự Thủy, tại sao cô có thể vô dụng như vậy! Tại sao có thể!
Kỷ Trà Thần ngẩn người, tròng mắt lạnh lẽo, cúi đầu chậm rãi đến gần cô, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt của cô, tiếng nói âm trầm: "Cô cho rằng tại sao mình có thể ở bệnh viện lấy được nhiều chăm sóc như vậy?" Con ngươi sắc bén nhìn từ cổ của cô thẳng xuống xương quai xanh rồi đến bụng, nói tiếp: "Tôi cũng chỉ chờ cô sinh nghiệt chủng ra ngoài, tự tay đưa cô xuống Địa ngục".
Ầm ————
Cái gì gọi là rơi vào trong nước lạnh băng, nổi lên kịch liệt rối loạn bất an ————
Cái gì gọi là dập tắt ánh đèn toàn thế giới, chỉ còn lại một vùng tăm tối————
Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy————Tất cả thật giống như đều yên tĩnh, vẫn yên tĩnh.
Y tá trẻ ôm một đứa bé thoi thóp trong ngực, ánh mắt lo lắng nhìn bác sĩ Hoàng, do dự: "Bác sĩ Hoàng, thật có thể làm như vậy không?"
Bác sĩ Hoàng liếc mắt nhìn đứa bé trong ngực cô, thật sâu than thở: "Đứa bé này bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, căn bản sống không lâu, đã như vậy tại sao không thể dùng nó đi cứu mạng một đứa bé khác? Chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn Ninh Tự Thủy mất đi con mình ?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?" trái tim Y tá trẻ bùm bùm cuồng loạn, mặc dù nói rất đồng tình với Ninh tiểu thư, nhưng khi bị phát hiện, kết quả của bọn họ, không nói cũng biết, rất thê thảm.
Bác sĩ Hoàng vỗ vỗ bả vai của cô: "Kỷ tiên sinh tới sẽ không có chuyện tốt, không phải muốn đem cướp đứa bé, chính là tổn thương đứa bé. Ninh Tự Thủy mất đi đứa bé, kết quả chỉ có chết, cô muốn nhìn một người gặp chuyện không may sao? Nếu cô không muốn làm, tôi cũng không miễn cưỡng cô————"
Y tá trẻ hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Được, tôi làm. Ninh tiểu thư là người tốt như vậy, không nên bị thương tổn nữa"
"Tôi thay mặt Ninh tiểu thư cám ơn cô, nhớ kỹ, tôi chỉ có thể dẫn hai người kia ra ngoài một lúc, cô nhất định phải nắm chặt thời gian, ôm đứa bé từ cửa sau đi ra ngoài, nơi đó tôi có sắp xếp xe đang đợi cô. Cô mang đứa bé trốn đến nông thôn đi, tôi xử lý xong chuyện nơi đây, sẽ mang Ninh tiểu thư đi tìm cô".
Bác sĩ Hoàng không yên lòng dặn dò.
Y tá trẻ thận trọng gật đầu: "Yên tâm đi, bác sĩ Hoàng, tất nhiên là tôi sẽ lấy tánh mạng để bảo vệ đứa bé kia."
Hai người nhìn nhau, thận trọng gật đầu.
Bác sĩ Hoàng rất nhanh dẫn dụ hai người canh giữ ở cửa ra ngoài, Y tá trẻ nhân cơ hội len lén đi vào, đem quần áo trên người hai đứa bé thay đổi, sau ôm con Ninh Tự Thủy nhanh chóng chạy ra cửa sau bệnh viện.
Đứa bé bị cô nhét vào trong áo khoác ngoài của mình, cho nên không có người nhìn ra được, chỉ thấy một cô gái nổi điên chạy trên mặt tuyết.
Bước chân vừa bước ra cửa sau, ánh mắt nhìn trên đường nhỏ vắng vẻ không có một bóng người, cũng không có xe chờ đợi mình. Y tá trẻ sốt ruột, mặc dù đang trong ngực của mình, nhưng đứa trẻ rất yếu ớt, căn bản không chống đỡ được bao lâu, còn chờ đợi như vậy, đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện————
Chợt, cái ót bị va chạm nghiêm trọng, kịch liệt đau đớn, cái gì cũng không kịp nhìn, trước mắt tối đen như mực, cả người vô ý thức ngã xuống trong tuyết.
Người tới cởi áo khoác ngoài của cô ra, đem lấy đứa trẻ mà cô gắt gao bảo hộ trong ngực,t ôm đến ngực mình, đối với người bên cạnh ra hiệu bằng mắt, hai người vội vã rời đi. Trời đầy bão tuyết lại bắt đầu không ngừng rơi xuống, che kín các dấu chân, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, giống như, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Bầu trời âm u, nặng nề như vậy, gió lạnh thấu xương————người nằm trên tuyết, vẫn không có cảm giác gì, thân thể bắt đầu dần dần cứng ngắc, mất hơi ấm.