Ánh mắt bác sĩ Hoàng có chút cầu khẩn nhìn hắn, chờ đáp án của hắn. Hi vọng. . . . . . Hi vọng hắn có thể nhân từ một chút, dù là chỉ có một chút.
Cô có thể sẽ chết! ! !
Những lời này không ngừng vang vọng bên tai, lông mi của Kỷ Trà Thần khẽ run nhẹ, môi mỏng vô tình bắn ra ba chữ: "Bảo vệ đứa bé. . . . . ."
Cả thân thể giống như là bị sét đánh trúng, bác sĩ Hoàng không khỏi lui về phía sau môt bước, ánh mắt không thể tin nhìn hắn, khẩn cầu: "Kỷ tiên sinh."
"Nói cho cô ta biết, nếu chết, nghiệt chủng này ngay cả tro cốt cũng không còn (thằng này quá ác)." Tiếng nói lạnh lẽo như từ địa ngục tới, vô tình, tàn khốc, không nhân tính, đây mới là diện mạo vốn có của Kỷ Trà Thần.
Người phụ nữ nằm trong phòng phẫu thuật, ôm nghiệt chủng; hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ?
Bác sĩ Hoàng như còn muốn nói điều gì, Đường Diệc Nghiêu ra hiệu bằng mắt với hắn: Anh có muốn người nhà không?
Bác sĩ Hoàng cắn môi, chần chờ mấy giây vô nghĩa rồi xoay người về phòng bệnh. Trên thế giới này tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy? Người nằm trên giường là vợ hắn, còn là một cô gái thiện lương yếu ớt !
Đường Diệc Nghiêu nghiêng đầu nhìngò má hắn, hôm nay hắn lại một lần nữa lĩnh giáo lòng dạ độc ác của Kỷ Trà Thần, đối xử với người phụ nữ mình đã từng yêu lại có thể tuyệt tình như vậy.
Kỷ Trà Thần, thật đáng sợ!
Ninh Tự Thủy ngay cả hơi sức để thở cũng không có, khuôn ngực phập phồng, tầm mắt rơi vào trên người hắn: "Đứa bé. . . . . . Cứu đứa bé. . . . . ."
Bác sĩ Hoàng tâm loạn như ma, không biết nên làm thế nào cho phải, giờ phút này nếu đem lờiKỷ tiên sinh nói cho cô biết, cô hoặc là điên mất, hoặc là chết. Dù sao đi chăng nữa tình huống nào, hắn đều không muốn thấy. . . . . .
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nếu như có thể cứu Ninh Tự Thủy, vậy thì thử một chút đi! Không cần để ý hậu quả. . . . . .
Bàn tay hắn nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc nói: "Ninh Tự Thủy, cô hãy chịu đựng! Kỷ tiên sinh đang ở ngoài cửa, hắn để cho tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô kiên trì, cô và đứa bé sinh ra bình an vô sự, hắn sẽ tha thứ cho cô. Các người sẽ bắt đầu lại lần nữa. . . . . ."
Kỷ Trà Thần, ba chữ đơn giản, nhất thời liền khiến ý thức của cô tỉnh táo không ít, vốnảm đạmbỗng dấy lên hi vọng. Nắm lấy tay hắn, kích động mà hỏi: "Hắn tới? Hắn. . . . . . Ở bên ngoài?"
Bác sĩ Hoàng ánh mắt nháy nháy, nhưng vẫn gật đầu: "Phải hắn đang ở bên ngoài, hắn rất lo lắng cô. Trên thực tế hắn cho tôi tiền là để tôi chăm sóc tốt cho cô, hắn muốn biết thời gian cô sinh con cũng vì lo lắng cho cô. . . . . . cô hiểu lầm hắn. . . . . ."
"Phải . . . . . Thật sao?" Tiếng khàn khan vang lên, sự khó thở, gắng gượng chống cự bùng lên, nước mắt lần nữa lăn xuống: "Anh. . . . . . Không lừa tôi?"
Ánh mắt bác sĩ Hoàng lần nữa thấp xuống, dùng lực thật lớn mới gật đầu: "Tôi không lừa cô."
Thật xin lỗi!
Ninh Tự Thủy dùng hết hơi sức, khóe miệng rốt cuộc nặn ra một nụ cười, nước mắt long lanh. Nói đứt quãng: ". . . . . . Tôia. . . . . . Sẽ. . . . . . Không buông tha."
"Hiện tại cô cùng đứa bé rất nguy hiểm, tôi phải lập tức phẫu thuật cho cô. Đối với cô có thể sẽ rất nguy hiểm, nhưng tôi đảm bảo với cô nhất định sẽ cứu đứa bé. Cô có thể tin tưởng tôi không?"
Thấy hi vọng trong mắt cô, là hắn biết điều mình làm không có lỗi. Kỷ Trà Thần không quan tâm tới mạng sống của cô, chỉ cần bản thân cô không buông tha, hắn nhất định có thể cứu cô!
Chỉ là ——
Ai cũng khôngnghĩ tới, Kỷ Trà Thần nếu có thể cho cô sinh, cũng có thể để cho cô chết, ngay tức khắc.
Dặn dò người nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật, ánh mắt cuối cùng rơi ở khuôn mặt trắng bệch như người chết của Ninh Tự Thủy, thấy cô đang cố gắng nói câu: cám ơn!
"Cám ơn" hai chữ nặng nề đè ở trong lòng hắn, bứt rứt không dám nhìn tới ánh mắt trong suốt của cô nữa. Cư nhiên hắn lại lừa cô lần thứ nhất. . . . . .
Ninh Tự Thủy, thật xin lỗi! Chỉ vì tôi muốn cứu cô, chờ cô khỏe, nếu như phải giết tôi tôi cũng cam lòng không oán trách!
Ngoài cửaánh mắt lãnh triệt của Kỷ Trà Thần chăm chú nhìn lên đền đỏ đang sáng, bên trong đã không còn bất kì âm thanh nào phát ra, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí cũng bị ngưng lại, vạn vật yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở thật mỏng.
Chợt, hắn nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lung càng thêm thâm trầm."Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể khiến người đàn ông kia đứng về phía cô, thủ đoạn của cô vẫn còn tốt như vậy. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ của Kỷ Trà Thần. Mở miệng nói: "Cần tôi đi giải quyết không?"
Không có ai có thể phản bội Kỷ thiếu gia!
Kỷ Trà Thần không lên tiếng, thu lại ánh mắt, tim đau đớn như có hàng vạn con trùng căn nuốt. Chỉ là, hắn không vì chuyện này mà động lòng trắc ẩn, mềm lòng.
"Không xong, bác sĩ Hoàng, bệnh nhân xuất huyết. . . . . ."
Bác sĩ Hoàng thần kinh càng căng thẳng, chuyện hắn không muốn nhất đã xảy ra. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm: Đừng buông tay, Ninh Tự Thủy cô không thể buông tay! Kỷ Trà Thần vẫn còn chờ cô ở bên ngoài. . . . . .
Dao phẫu thuật nhanh chóng rạch một đường trên bụng cô, mỗi lần đều sâu hơn, rốt cuộc cũng qua tầng khổ nạn, thấy được đứa nhỏ, một đống máu thịt mơ hồ, không rõ mặt tai mũi miệng.
Không do dự chút nàocắt đứt cuống rốn, lập tức lấy đứa bé ra. . . . . .
Y ta nhanh chóng tiến hành công việc của mình, lau vết máu, đứa bé an tĩnh nhắm mắt không mở miệng, không có bất kỳphản ứng, thậm chí ngay cả khuôn mặt đều tím bầm. . . . . .
"Bác sĩ Hoàng, đứa nhỏ giống nhứ không. . . . . ."
Bác sĩ Hoàng nhíu mày, tâm cũng lạnh nửa đoạn. Nếu như đứa bé thật đã chết rồi, Ninh Tự Thủy còn có thể tiếp tục sống sao? Lập tức mở miệng: "Lập tức thông báo cho bác sĩ Dương tới đây, cô chuẩn bị thiết bị cấp cứu đi. Tôi muốn lập tức tiến hành phẫu thuật."
"Vâng"
Trong phòng phẫu thuật hỗn loạn, mỗi người thần kinh đều căng thẳng, đề cao tinh thần để xử lý mọi việc.
Cô ý tá không ngừng vỗ vỗ vào mông đứa nhỏ, phát ra tiếng thanh thúy, đứa nhỏ có phản ứng hay không, chỉ còn lại chút nhiệt đồ và gầnnhư không hô hấp. Bởi vì sinh non, nên nhỏ hớn so với những đứa nhỏ bình thường, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút.
Chẳng lẽ đứa bé sẽ phải chết đi như vậy sao?
Bác sĩ Hoàng chuyên tâm làm phẫu thuật khâu lại cho Ninh Tự Thủy, bởi vì bệnh viện này là tuyến sau, dụng cụ không tân tiến, ngay cả vá vết thương so với các bệnh viện khác cũng kém xa, nhưng hắn sẽ cố gắng! Đây là hắn thiếu Ninh Tự Thủy . . . . . .
Ninh Tự Thủy, tôi không phải cố ý lừa gạt cô. Tôi chỉ muốn cô sống, vì đứa nhỏ, cô nhất định phải sống!
Bác sĩ Dương nhanh chóng đi vào, tiến hành cấp cứu cho đứa nhỏ. . . . . .
Ngoài phòng bệnh, điện thoại của Kỷ Trà Thần vang lên, màn hình sáng lên hai chữ “Vân Nhi”, chần chờ mấy giây, sau đó tiếp điện thoại. Tiếng Dương Lưu Vân quan tâm xuyên qua làn sóng điện từ vào tai hắn: "Thần, anh đang ở đâu? Trễ như thế, không trở lại, em rất lo lắng."
Cổ họng bỗng nghẹn lại, ánh mắt nhìn qua phòng phẫu thuật, mở miệng nói: "Cùng Vũ Hiên uống rượu, muộn rồi anh không thể trở về, em nghỉ ngơi sớm đi, ngoan."
Chữ “Ngoan” cuối cùng mang theo cưng chiều nhàn nhạt.