Đáy chớp động toàn bộ đều là lo lắng, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay áo hắn, khẩn cầu: "Anh Diệc Nghiêu, Tự Thủy đã rất đáng thương, cô ây không nên bị thương tổn nữa. Cô ấy hiện tại như thế nào? Có khỏe không?"
Đường Diệc Nghiêu thân thể rõ ràng chấn động, ánh mắt rơi trên bàn tay đang níu chặt áo hắn. Trong lòng xẹt qua một chút khác thường, nhìn vẻ mặt cô lo lắng, không khỏi cảm thấy vui mừng. Lưu Vân thật sự là quá thiện lương, mới vừa hắn còn tưởng rằng Lưu Vân biết sẽ đau lòng, nhưng. . . . . .
Mình thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. (thằng ngu thì có)
"Đừng lo lắng, trước mắt cô ấy không có việc gì."
Dương Lưu Vân thở phào nhẹ nhõm, tay từ từ buông xuống dưới, ngón tay băn khoăn lo lắngníu lấy vạt áo của mình. Không có lâu sau, nước mắt lã chãrớt xuống, giọng nói nức nở, nước mắt rơi trên mặt thảm mềm mại.
Đường Diệc Nghiêu lập tức hoảng hốt."Tiểu thư, làm sao cô khóc?"
"Đều tại em không tốt, nếu như không phải là em, bọn họ đến bây giờ cũng sẽ không phải thành tình huống này, Tự Thủy càng sẽ không phải khổ sợ như vậy. Là lỗi của em. . . . . . Em chính là yêu tinh hại người." (quá chuẩn) Giọng nóiDương Lưu Vân nghẹn ngào, tự trách muốn chết.
Giơ tay lên muốn tát mìnhmột bạt tai, giơ lên trước mặt bị Đường Diệc Nghiêu tóm được, ngẩng đầu mắt ướt lệ nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của hắn, giống như rất tức giận.
Đường Diệc Nghiêu nắm thật chặt bàn tay gầy gò của ả, thấy ả khóchoa lê đẫm mưa, trong lòng rất đau. Bất đắc dĩ than thở, buông cô ra tay, lòng bàn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt ả. Nghiêm túc nói cho ả biết: "Đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của em. Em có lòng tốt, em cũng chỉ muốn bọn họ thôi hành hạ lẫn nhau nữa. Chuyện thành ra như vậy, cũng không phải là em muốn."
Dương Lưu Vân hít mũi một cái, khóc rất đáng thương. Khàn khàn giọng hỏi "Anh Diệc Nghiêu, anh có thấy em rất xấu không? Em rất vô dụng, em không có biện pháp khuyên Thần không nên thương tổn Tự Thủy. Em thật sự rất vô dụng. . . . . ."
"Ai nói? Cái người này sao thiện lương, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác vậy. Em đã tận lực, cũng đừng mang tất cả trách nhiệm đổ về mình." Đường Diệc Nghiêu ánh mắt dịu dàng nhìn ả, đáy mắt đó là cưng chiều vô tận.
Nước mắt Dương Lưu Vâncàng tràn ra, thân thể khẽ run, giống như vô ý rất tự nhiên đầu gục vào trong ngực hắn. Bàn tay níu lấy áo của hắn, giọng buồn nói: "Anh Diệc Nghiêu, anh đối với em thật tốt."
Toàn thân Đường Diệc Nghiêu cứng ngắc, vẻ mặt vừa sợ lại vừa mừng, tâm kịch liệt nhảy lên, hưng phấn chạy dọc thân thể hắn. Cánh tay cứng ngắcnâng lên, ở giữa không trung khẽ run hồi lâu cuối cùng đặt nhẹ lên đầu ả, nhẹ giọng nói: "Bởi vì em trong lòng tôi vĩnh viễn đều tốt nhất." Đáng giá để tôi đối với em tốt như vậy.
Kể từ khi ả ra nước ngoài, những năm này đây là lần đầu tiên cùng với ảtiếp xúc thân mật. Cùng quá khứ bất đồng, từ một cô gái nhỏ lương thiện đáng yêu biến thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Hắn thậm chí cảm thấy cảm thấy bầu ngực ả mềm mại hòa cùng bờ ngực rắn chắc của hắn, xúc cảm như vậy khiến cho dòng máu trong người hắn sôi trào, thân thể bị thiêu đốt.
Đây là một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu mến nên co phản ứng bình thường, chỉ cần ả tùy ý làm một hành động cũng khiến hắn phát điên cuồng rồi.
Dương Lưu Vân núp ở trong ngực của hắn, cảm thấy nhịp đập tim hắn, nhiệt độ của người hắn đều biến hóa, môi mỏng không khỏi nhếch lên nụ cười. Ả đoán không lầm, những năm này Đường Diệc Nghiêu tâm đối với ả chưa bao giờ thay đổi, tốt nhất là không lên trêu chọc khiến hắn nổi lên phản ứng.
"Này Tự Thủy bây giờ đang ở đâu? Em thật nhớ cô ấy, cũng không biết thương thế ở chân cô ấy ngày đó thế nào?"
"Chuyện này. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu chần chờ, chỗ của Ninh Tự Thủy là Kỷ thiếu gia ra lệnh không cho phép bất kỳ người nào biết. Ngộ nhỡ bị Kỷ thiếu gia biết Lưu Vân đã biết, còn muốn đi nhìn Ninh Tự Thủy, hậu quả. . . . . .
Dương Lưu Vân ngẩng đầu, nước mắt không tiếng động rơi xuống, tiếng uất ức nhỏ giọng vang lên: "Em thật sự chỉ là lo lắng cho cô ấy mà thôi. . . . . . Còn là anh cho rằng em sẽ thương tổn cô ấy? Nếu như là vậy, em ngày đó còn cầu xin Thần làm gì? Anhkhông tin tưởng em. . . . . ."
"Không phải." Đường Diệc Nghiêu ngắt lời ả, ngăn cản suy nghĩ lung tung của ả."Là Kỷ thiếu giara lệnh, không cho phép để lộ ra vị trí của Ninh Tự Thủy ."
Dương Lưu Vân cắn môi, lẩm bẩm: "Em biết rõ không nên làm khó anh. . . . . . Nhưng em chính là không có tiền đồ, lo lắng như vậy. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu đau lòng, lần nữa lau đi nước mắt của ả, dịu dàng nói: "Đừng khóc, cùng lắm thì tôi cho em biết cô ấy ở nơi nào, em len lén đi đừngcho Kỷ thiếu gia biết."
Ánh mắt Dương Lưu Vân sáng lên, hưng phấn còn không kịp biểu đạt, ngay sau đó ảm đạm vẻ mặt, lo lắng giọng nói: "Thôi, em không nên đi. Ngộ nhỡ bị Thần phát hiện, hắn sẽ trách phạt anh. Em không muốn thấy anh bị trách phạt." Lời của cô..., giống như gió mát mùa xuânphảng phất cua lòng hắn. Ả đây là đang lo lắng, quan tâm hắn! (Thằng này ngu đến độ không chưa nổi rồi)
Không tiếp tục bận tâm thân phận của nhau, bàn tay vuốt ve tóc của ả, nụ cười rõ ràng: "Nha đầu ngốc! Không sao, Kỷ thiếu gia sẽ không phát hiện, phát hiện cũng sẽ không làm gì tôi. Tôi chỉ sợ cậu ấy giận em."
Dương Lưu Vân cảm động hốc mắt lại đỏ hồng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấu eo hắn, mếu máo bảo đảm nói: "Em tuyệt đối sẽ không để Thần phát hiện, tuyệt đối sẽ không để Thần trách phạt anh. Anh Diệc Nghiêu, anh cũng đồng ý với em từ nay đừng kêu em là tiểu thư nữa, gọi em là Lưu Vân."
Đường Diệc Nghiêu mừng rỡ như điên, không tới một phút, tâm tình kích động không nói lên lời, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại chần chờ. "Nhưng mà, thân phận của chúng ta cách xa nhau."
Dương Lưu Vân dẩu mỏ lên: "Em mặc kệ, nếu như anh lo lắng Thần sẽ trách anh, vậy sau này lúc chỉ có hai người chúng ta liền kêu em là Lưu Vân. Mặc kệ em lớn bao nhiêu, mặc kệ thời gian qua bao lâu, em vĩnh viễn là Lưu Vân nha đầu ngốc của anh."
Đường Diệc Nghiêu nghe vậy, tâm kịch liệt run rẩy. . . . . .
"Có được hay không? Có được hay không vậy. . . . . ." Dương Lưu Vân nắm lấy quần áo hắn, giọng nũng nịu, trong ánh mắt toàn bộ đều là yếu ớt.
Cuối cùng vẫn còn không chịu nổi sự dịu dàng, không kháng cự được đáng yêu của ả, Đường Diệc Nghiêu gật đầu: "Được, Lưu Vân."
Dương Lưu Vân nở nụ cười hạnh phúc, có chút ngượng ngùng tựa vào trong ngực của hắn. Đáy mắt tất cả đều là được như ý hả hê, chỉ cần ả muốn, không có lòng người đàn ông nào có thể kháng cự được ả.
Đường Diệc Nghiêu cũng thế. . . . . .
Tên dưới đều như vậy. Về sau, Kỷ Trà Thần cũng là như thế. . . . . .
Đường Diệc Nghiêu đem địa chỉ bệnh viện Ninh Tự Thủy ở viết vội xuống, dặn dò ả lúc đi đừng để Kỷ thiếu gia phát hiện, cũng đừng để Ninh Tự Thủy thấy. Dương Lưu Vân rất sảng khoáiđồng ý, lời thề son sắtbảo đảm tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào biết ả tự mình đi xem Ninh Tự Thủy.
Lòng bàn tay siết thật chặt tờ giấy đi ra khỏi phòng Đường Diệc Nghiêu, cửa khép lại này trong nháy mắt, quay đầu hướng Đường Diệc Nghiêu mím môi cười một tiếng, rực rỡ huyến lệ.
Chẳng qua là khi cửa hoàn toàn khép lại thì nụ cười trên mặt biến mất, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay trở nên lạnh lùng.