Không biết Ninh Tự Thủy khóc đã bao lâu, rốt cuộc vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, nén nước mắt, chìm vào trong hương vị ngọt ngào.
Trong nháy mắt, một tuần lễ trôi qua.
Mỗi ngày, dường như Ninh Tự Thủy muốn đem cái gì có thể nhét vào trong dạ dày, toàn bộ cố gắng nhét vào, rất cố gắng, rất nỗ lực muốn ăn hết, cô muốn đứa bé khỏe mạnh, muốn cho mình khỏe mạnh, bởi vì chỉ cần đứa bé sinh ra, cô có thể chứng minh mình.
Lý tưởng và thực tế luôn cách nhau quá xa, mỗi ngày Ninh Tự Thủy đều nỗ lực ăn như vậy, nhưng chỉ cần thức ăn vào dạ dày, cuối cùng cũng sẽ không kiềm chế được phun ra ngoài.
Rõ ràng rất cố gắng, rõ ràng nên đầy đặn, nhưng cô càng ngày càng gầy gò.
Ngồi trước gương, Ninh Tự Thủy nhìn thân thể mình, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã, so với lúc trước, dường như mình gầy hơn. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, ngón tay kéo nhẹ giữa gò má, không một chút thịt để kéo ra.
Một chút mượt mà cuối cùng cũng biến mất không thấy. . . . . .
Đáy mắt đỏ ngầu vì vừa nôn, khóe mắt còn đọng lại nước mắt, giống như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. . . . . .
Ruồng bỏ. . . . . .
Hai chữ này rõ ràng đâm mình bị thương, thân thể mỏng manh của Ninh Tự Thủy không khỏi run rẩy. . . . . .
Ninh Tự Thủy, tại sao cô không có tiền đồ như vậy, cô có biết, nếu cô tiếp tục như vậy nữa, đứa bé không thể khỏe mạnh lớn lên hay không ?
Tại sao cô không có tiền đồ như vậy. . . . . .
Tay đè trên bồn rửa mặt, dùng sức nắm chặt, Ninh Tự Thủy dùng sức cắn chặt cánh môi, hận nhìn thấy mình ở trong gương nhợt nhạt, tiều tụy, rõ ràng cô muốn hồng hào, rõ ràng muốn trắng mập, rõ ràng đã rất nỗ lực, tại sao lại không thể, tại sao ngay cả cái này cũng muốn chống đối cô, rốt cuộc muốn cô làm thế nào, muốn cô làm thế nào. . . . . .
Thân thể từ trên xe lăn dần dần trượt xuống, Ninh Tự Thủy quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt cũng không đè nén nổi nữa, trào ra, cô đã rất cố gắng, rất nỗ lực ăn, rất cố gắng, rất cố gắng không để cho mình bi thương, rất cố gắng, rất nỗ lực muốn cho mình kiên cường chống đỡ, nhưng tại sao, tại sao không có một chút hiệu quả nào, càng ngày cô càng gầy, càng ngày càng suy yếu. . . . . .
"A. . . . . ."
Bị đè nén quá lâu, Ninh Tự Thủy cũng không thể kiềm chế nổi nữa, phát ra một tiếng thét chói tai, vung tay lên, đem tất cả đồ vật gạt văng trên đất, bàn tay nhỏ bé nặng nề rủ xuống, chẳng qua, ra sức một chút liền đổi lấy thở hồng hộc. . . . . .
Bàn tay nhỏ bé lại vỗ mạnh trên đất mặt, dường như muốn dùng thân thể đau đớn xóa đi trái tim rát nát, đau đớn và bất lực của mình. . . . . .
Dường như không cảm thấy đau, so với đau lòng, cuối cùng có đáng gì. . . . .