Bạch Kỳ nhìn vật trong tay Đường Diệc Nghiêu không khỏi nhíu mày, chần chờ: "Như vậy là sao?"
Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ than thở: "Đây là lệnh của Kỷ thiếu gia."
"Nhưng điều này đối với cô ấy quá tàn nhẫn." Làm chuyện tàn nhẫn như vậy, cô không đành lòng.
"Cầm đi! Chẳng lẽ cô muốn làm trái với lệnh của Kỷ thiếu gia? Cô không phải vẫn trung thành nhất với ngài ấy sao?" Đường Diệc Nghiêu lọ sứ nhét mạnh vào tay cô, đẩy cô vào giữa phòng.
Bạch Kỳ đứng đó hồi lâu mới chần chờ mở miệng, mãi cho đến khi Ninh Tự Thủy quay đầu lại nhìn mình, lúc này mới chậm rãi bước tới trước mặt cô: "Đây là thuốc bổ thiếu gia nói tôi cho cô uống, rất có lợi với thai nhi."
Hàng mi của cô vốn ngừng lại bỗng run rẩy, môi mỏng khẽ nhếch nụ cười giễu cợt: "Hắn lại muốn tôi xóa sạch đứa nhỏ trong bụng? bên trong bỏ cái gì?"
Bạch Kỳ buông rèm mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Cái này thật chỉ là thuốc bổ. Cô không nên hoài nghi quan tâm của thiếu gia với cô."
"Quan tâm?" Hai chữ châm chọc nhường nào.
Ninh Tự Thủy bưng chén qua, không nói một lờiuống một hơi cạn hết chất lỏng có vị quái lạ. Ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ: "Như vậy đã được chưa? Đi ra ngoài."
Bạch Kỳ biết trong lòng côkhó chịu, nhất là sủng ái của thiếu gia đối với Dương tiểu thư, đối với cô lạnh nhạt, hành hạ mấy ngày nay, người khác nhìn cũng đau lòng; nhưng cô chỉ là người làm, không thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể làm được là chăm sóc thật tốt cho cô.
Chén thuốc kia không tạo tổn thương cho cô, chỉ là những hạt tinh phiến nhỏ lẫn quả táo khô cũng bị cô nuốt vào bụng. Cô không thể nào rời khỏi Kỷ gia, coi như cô có đi khỏi, dựa vào tinh phiến trong bụng cô, dù có đi chân trời góc bể, thiếu gia cũng đều bắt cô trở lại được.
Ninh Tự Thủy thấy cô đi ra ngoài, lúc này mới chậm rãi đứng lên. Đi tới rèm cửa sổ đóng chặt trước mặt kéo ra, dừng bước lại. Đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm tấm rèm màu đen, rốt cuộc đằng sau bức rèm này cất giấu bí mật gì? Tại sao Kỷ Trà Thần muốn cô ở căn phòng này? Tại sao không cho phép cô kéo rèm cửa sổ ra?
Ngón tay trắng noãn nắm lấy rèm cửa sổ, tim cô bắt đầu nhảy loạn không ngừng; dù thế nào đi nữa quan hệ của cô và hắn cũng không thể quay lại như trước được nữa, cô ở lại gian phòng này, tại sao không thể biết phía sau rèm cửa là cái gì?
Đôi mắt châm rãi khép lại, do dự, nếu như bị hắn phát hiện, sợ rằng hắn sẽ lại hành hạ cô; nhưng nếu cứ để như vậy, cô vĩnh viễn không biết phía sau rèm cất giấu bí mật gì.
Xoẹt. . .
Không một chút chần chờ cô nhanh chóng kéo tấm rèm ra, nhất thời, Ninh Tự Thủy liền đứng ngây người. . . . . .
Cả cửa sổ bị bịt kín, chỉ có nền đen, bên trên là một bức vẽ xinh đẹp động lòng người, tay vẽ có chút non nớt, nhưng rất ngây thơ chất phác; trên bức vẽ là một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ, là một cậu bé có tác phong nhanh nhẹn, đặt chân dưới ánh nắng chiều. Cả bức hình đẹp mỹ lệ, khiến cô cảm thấy hoa mắt. So với những danh họa nổi tiếng kia chỉ có hơn chứ không kém, ít nhất có thể nhìn ra được người trong bức họa này, trong lòng tràn ngập yêu thương, đối với mỗi nhân vật trong bức họa đều cảm thấy yêu quý.
"Chính cô kéo rèm cửa ra." Tiếng nói nhạt nhạt vang lên phía sau lưng cô, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Ninh Tự Thủy ngửa đầu nhìn bức vẽ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không hiểu tại sao trong lòng cô cảm thấy rất chua chát. Mở miệng lầm bầm: "Nếu như tôi không đoán sai, người phụ nữ trung niên trong này là mẹ hắn, cô gái là cô, thiếu niên là hắn, đúng không?"