Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 182: Không yêu cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo (4)




Tiểu Ngư Nhi không ngờ Ninh Tự Thuỷ sẽ chủ động hẹn mình ra ngoài, ngồi trong quán cà phê trong mắt không che giấu được vui vẻ. Chẳng qua vẻ mặt có phần tiều tụy, rõ ràng cả người càng gầy thêm mấy phần so với trước kia.

Trước đây là một Tiểu Ngư Nhi vui vẻ, hoạt bát, tràn đầy sức sống, hiện tại lúc này giống như con cá mất đi nguồn nước sắp chết.

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh thoáng hiện một chút lo lắng, cuối cùng không nhịn được, mím môi lạnh lùng nói: "Anh ta cũng biết rồi, nhưng vẫn không tha thứ cho cậu?"

Khóe miệng Tiểu Ngư Nhi cố nặn ra nụ cười khó coi, ánh mắt như thể không hiều, thận trọng mở miệng: "Không việc gì nữa! Vốn dĩ trước đây là mình sai, hẳn là anh ấy rất tức giận. Thật ra thì …"

Muốn nói lại thôi, cúi đầu uống một hớp cà phê mới tiếp tục nói: "Anh ấy thật sự rất yêu đứa nhỏ, mất đi đứa bé anh ấy còn đau đớn hơn so với mình. Thật sự mình cũng hiểu anh ấy tức giận không phải là mình tuỳ tiện uống thuốc giảm béo hại chết con của hai đứa, anh tức giận là vì mình lừa dối anh ấy! Cho dù trước đây mình càn quấy thế nào anh ấy cũng không tức giận, mình chưa bao giờ dám lừa gạt anh nhưng lần này mình lại lừa dối anh. Anh tức giận là phải. . . . . ."

"Vì lý do đó mà?" Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Tiểu Ngư Nhi lại nghĩ thông suốt như vậy, cũng có thể hiểu rõ Kỷ Gấm Sóc như thế. "Cậu cứ như vậy chịu đựng anh ta lạnh lùng? Nhìn tên anh ta xuất hiện trên các tạp chí lớn?"

"Không sao" Tiểu Ngư Nhi cười cười như không hề gì: "Chỉ cần mình ngoan ngoãn thôi, chờ cho anh ấy hết giận rồi, nhất định sẽ tới tìm mình. Chẳng hạn như gần đây mình ở nhà học nấu ăn, ngày trước đều do anh làm cho mình, hiện tại mình cũng muốn làm chút gì đó cho anh."

Tình yêu, chỉ làm cho cái tôi của mình càng thêm hèn mọn, tầm thường đến trong lòng mình cũng coi thường chính mình.

Tiểu Ngư Nhi vì một phần áy náy kia, đã hạ thấp bản thân như thế.

"Nếu như một ngày nào đó không chịu đựng được nữa, nhớ nói cho tôi biết. Bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải kiên cường." Ninh Tự Thuỷ chủ động giữ chặt tay cô ta, khóe miệng mím lại một nụ cười nhạt: "Chúng ta là bạn bè."

"Tôi biết mà, an tâm! Tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu!"

Cũng tuyệt đối không tuyệt vọng! Tiểu Ngư Nhi tự hứa với lòng mình. Kể từ lúc mình hôn mê tỉnh lại phát hiện mình đang ở nhà của bọn họ, Kỷ Gấm Sóc cũng không có xuất hiện ở trước mặt mình nữa. Trong nhà toàn bộ người giúp việc đều thay đổi, bảo vệ cũng được đổi, không có hạn chế tự do của cô, chỉ là đi đâu đều có người đi theo.

Gần đây hình ảnh của Kỷ Gấm Sóc liên tiếp xuất hiện trên các tạp chí lớn, chỉ là bên cạnh anh đứng không phải cô Kỷ phu nhân, mà là các nữ minh tinh lớn của ngành giải trí hoặc là các thục nữ danh tiếng trong giới xã hội thượng lưu.

Nói không đau lòng là giả, mỗi đêm tỉnh lại trên chiếc giường lớn hai người đã từng nằm thì bên kia đã lạnh đi, trong lòng cực kỳ mất mát và khó chịu. Thỉnh thoảng mở mắt, nước mắt thấm ướt cả khóe mắt, thì ra sau khi ngủ cũng sẽ khóc thầm.

Nhưng cô có thể oán trách ai đây? Chỉ có thể oán giận bản thân, tất cả đều tự làm tự chịu! Mặc dù không có phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, nhưng trong lòng vẫn từng chút một tự dối mình, chẳng qua anh thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, anh chỉ giận mình, muốn dùng phương pháp này để lừa gạt cô.

Cho nên không thể buông tay, không thể tuyệt vọng.

Tin tưởng anh, cuối cùng vẫn yêu chính mình!

"Tự Thủy?" Tiếng nói quen thuộc vang lên, lần theo nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy Hạ Tình chậm rãi đi tới, một bộ quần áo màu đỏ cổ chữ V thấp ngực vô cùng diễm lệ, mặt trái xoan trang điểm đơn giản, tinh tế nhưng không tầm thường. Ít có cô gái nào có thể mang màu đỏ biểu lộ ra sự gợi cảm chân chính, tao nhã!

"Hạ Tình." Ninh Tự Thuỷ không ngờ lại gặp cô ở chỗ này, càng không có nghĩ tới cô mặc trên người màu đỏ cùng Si Mị chẳng phân biệt được trước sau.

Hạ Tình cười một tiếng, thủy mâu như nước mênh mông đảo qua Tiểu Ngư Nhi cười yếu ớt: "Bạn của cô? Xin chào, tôi tên là Hạ Tình."

"Chào cô, tôi tên là Tiểu Ngư Nhi!" Tiểu Ngư Nhi đưa tay nắm lấy tay cô.

"Tên rất thú vị" Hạ Tình nhếch môi cười, ngón tay thanh thúy đè xuống chỗ cổ tay cô ta, trong mắt lướt qua một cái: "Cô có cục cưng?"

Ninh Tự Thuỷ và Tiểu Ngư Nhi đều ngây ngẩn cả người . . . . .

Đôi mắt Tiểu Ngư Nhi tràn đầy phóng đại không thể tưởng tượng nổi: "Cô nói đùa à? Làm sao . . . . . Làm sao có thể?"

Hạ Tình cầm lấy cổ tay cô, ngón tay cẩn thận đè xuống một phút đồng hồ sau rồi buông ra. Nhẹ giọng nói: "Tôi có học qua xem mạch Trung y, tuy là không chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể xác nhận mạch đập có mang chứ! Nếu cô không tin có thể đi bệnh viện kiểm tra một chút, coi như vì thân thể khoẻ mạnh cũng tốt."

Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu nhìn Ninh Tự Thuỷ không biết nên nói lời gì được.

Tại sao mình đột nhiên lại có thể có con? Mình và Kỷ Gấm Sóc đã không gặp mặt thời gian dài, làm sao có thể. . . . . .

Trong đầu thoáng qua hình ảnh khuôn mặt, chẳng lẽ…..

Không phải nằm mơ? Những buổi tối kia có người vuốt ve gò má mình, đắp chăn cho mình, thậm chí có người liều chết triền miên không phải nằm mơ, mà là Kỷ Gấm Sóc thật sự đã trở lại?

Ninh Tự Thuỷ thấy vẻ mặt Hạ Tình biết chắc chắn là khả năng cô không có phán đoán sai, có lẽ Tiểu Ngư Nhi cũng mơ hồ, không biết xảy ra chuyện gì. Đứng lên, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ta quan tâm nói: "Tôi và cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút, đừng lo lắng."

Sắc mặt Tiểu Ngư Nhi tái nhợt nở nụ cười gượng ép, lắc đầu: "Không cần, mình có thể tự đi được. Cậu có thời gian có thể chăm sóc Tịch Nhược nhiều một chút, không cần lo lắng cho mình. Vẫn không có thời gian đi thăm Tịch Nhược, thật xin lỗi."

"Thật không cần tôi cùng đi với cậu sao?" Ninh Tự Thuỷ không yên lòng, Vẻ mặt Tiểu Ngư Nhi rất kỳ lạ, trong lòng xuất hiện bất an.

"Thật sự không cần, mình không phải đứa bé, hiện tại cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, sẽ không hồ đồ. Không phải lo lắng nữa! Cậu tốt nhất tự chăm sóc tốt cho mình đi, có thời gian mình nhất định đi thăm cậu và con gái cậu! Ha ha. . . Đi trước, tạm biệt!" Tiểu Ngư Nhi vội vàng cầm lấy túi xách, không đợi cô mở miệng, nhìn thoáng qua Hạ Tình như cảm ơn, vội vã rời đi.

Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ nhìn theo cô tới cửa, nhìn cô lên xe bảo vệ lúc này mới thu lại, có mấy phần kỳ lạ. Hạ Tình này, thật làm cho người ta cảm thấy -- quỷ dị!

Hạ Tình như người vô tội chớp chớp đôi mắt sáng, nhún vai: "Chẳng qua tôi nhìn thấy tinh thần cô ấy không tốt nhớ tới là bạn của cô liền sờ lên mạch, cô sẽ không ghét tôi xen vào việc của người khác chứ?"

Ninh Tự Thuỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Sẽ không, cám ơn cô."

Hạ Tình mím môi cười cười: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần cảm ơn. Vả lại. . . . . . Người cô muốn cảm ơn cũng không phải tôi!"

"Là sao?" Ninh Tự Thuỷ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, người muốn cảm ơn không phải cô ta, vậy là ai? Hơn nữa giống như nói không phải cùng một chuyện.

Hạ Tình phục hồi lại tinh thần, Vẻ mặt biến hóa, còn đổi lại nụ cười ưu nhã quý phái như trước: "Không có việc gì, chuyện Tịch Nhược các người mau sớm trả lời cho tôi biết đi! Tôi không gấp gáp, nhưng để tôi nhanh chóng bắt tay vào làm đối với cơ thể bé thì có nhiều hơn một phần cơ hội."

"Tôi biết rồi." Ánh mắt sâu thẳm có chút âm u, dừng lại trên ngũ quan xinh xắn của cô ta thăm dò, tiếc là nhìn không thấu một phần ẩn dấu kia của Hạ Tình rốt cuộc là cái gì.

Hạ Tình gật đầu tạm biệt cô, xoay người hướng phía phòng bên cạnh đi tới. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ thu lại ánh mắt, ngón tay cầm ly cà phê đã lạnh nhấp một ngụm, mùi thơm nồng đậm đắng chát, tâm tình phức tạp luẩn quẩn trong lòng dây dưa không dứt.

Đứa bé Tiểu Ngư Nhi, thân thể Tịch Nhược . . . . . . Còn có, Liên ở Melbourne phía xa, tất cả mọi thứ xảy ra cùng nhau, quá đột ngột, trở tay không kịp, cho tới bây giờ cũng không còn biện pháp làm rõ.

Càng không biết bây giờ Liên như thế nào, anh có khỏe không?

***************

Sau buổi trưa ấm áp, gió mát thổi qua, một trận mưa mới vừa trút xuống, mặt trời ló ra, trong không khí tràn ngập bùn đất cùng mùi thơm hoa cỏ.

Trên sân thượng, cái bàn cùng hai cái băng ngồi màu trắng, phía trên để bình trà và ly trà, toàn bộ đều là thành đôi .

Người đàn ông ngồi ở xe lăn, đôi đồng tử trống rỗng lẳng lặng ngắm nhìn phương xa, giống như mọi thứ gần ngay trước mắt; bộ dáng dịu dàng được dát lên quầng sáng thẳng màu vàng kim lại mang theo nỗi u buồn nhàn nhạt, giữa lông mày đen lau không đi vẻ lo lắng. Môi mím chặt, thủy chung không nói một lời.

Bác sĩ Hoàng ôm laptop đi tới, để xuống, ngồi bên cạnh chỗ anh. Rót một ly trà xanh cho anh, nhét vào trong lòng bàn tay anh.

"Si Mị vì Tịch Nhược đã tìm tới Hạ Tình, tin rằng nhất định có thể giúp cho Tịch Nhược, anh cũng không cần quá lo lắng."

Liên Phượng Vũ chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn anh ta, đôi mắt ảm đạm mất đi tiêu cự cùng ánh sáng. Mấp máy môi mỏng, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trong mắt: "Cám ơn anh."

"Đối với tôi, anh không cần nói cám ơn." Giọng bác sĩ Hoàng trầm xuống dừng lại một chút rồi tiếp tục mở miệng: "Chẳng qua là năm năm trước người kia không ra tay nữa, Ninh Tự Thuỷ để cho Dương Lưu Vân uống thuốc quên mất những chuyện đã qua, bây giờ chúng ta không tìm được người kia."

Lông mi dày đậm hoàn mỹ, ẩn nấp phía sau là một mảng mờ mịt, hồi lâu, giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Không sao, từ từ chờ. Hôm nay tôi sẽ mang toàn bộ sự tình Hồng môn nói cho anh biết, về sau anh phải trợ giúp cô ấy. Tất cả nhờ cậy anh rồi. . . . . ."

Ngón tay trắng noãn khô gầy đáng sợ, chỉ còn lại da bọc xương, sau một lúc lâu sờ soạng mới bắt được tay bác sĩ Hoàng, đầu ngón tay lạnh lẽo, thành khẩn nhờ cậy.

Ánh mắt bác sĩ Hoàng ngẩn ra, trong lòng chua xót cùng đau đớn vây quanh, tiếng nói cũng trở nên đắng chát: "Đến nay, anh đều là bộ dáng này, vì sao vẫn nghĩ cho cô ấy? Tại sao anh không nghĩ nhiều hơn cho bản thân?"

Liên Phượng Vũ, anh có biết anh tốt đến tàn nhẫn hay không, có thể tàn nhẫn với chính mình.

"Ha ha. . . . . ." Liên Phượng Vũ khẽ cười một tiếng, không có gì đáng kể, vẻ mặt nhẹ nhàng, ngón tay không khỏi vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út, khóe miệng nở nụ cười kiều diễm nhu hoà làm cho ánh mặt trời cũng biến sắc. "Cuộc đời này được gặp cô ấy, là đủ rồi!"

Huống chi --

Thiếu chút nữa cô ây sẽ trở thành vợ của tôi, cho dù cuối cùng hôn lễ vẫn chưa xong, nhưng ở trong lòng cô ấy nghiễm nhiên là vợ tôi, cuộc đời của tôi phải che chở cho cô ấy.

Còn có cái gì là không thể làm cho cô ấy hay sao?

Chỉ sợ có một ngày mình không còn trên thế giới này nữa, cũng hy vọng để lại cho cô ấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, rời xa bi thương và đau khổ.

Bác sĩ Hoàng nhìn anh ta vừa đắm chìm trong hồi ức, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng thở dài. Có thể hồi tưởng nhiều về Ninh Tự Thuỷ một chút, đối với anh ta mà nói đều là một niềm hạnh phúc, như vậy mình còn có cái gì tốt để nói?

Ninh Tự Thủy, rốt cuộc cô có biết mình có bao nhiêu may mắn hay không, gặp một người đàn ông như vậy, anh ta vì cô dốc hết tâm sức, yêu cô như mạng sống của mình.