Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 177: Trải qua gian nan khổ cực, trải qua kinh sợ (6)




Tịch Nhược sững sờ, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt quật cường và không cam lòng, nâng cằm lên, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Ninh Tự Thủy vang lên lần nữa: "Nếu như con không muốn mẹ khổ sở thì đừng tùy hứng nữa."

Ánh mắt thờ ơ của Ninh Tự Thủy dừng lại trên đôi má nhợt nhạt, gầy gò không có tí thịt nào của bé, cưng chiều là một việc nhưng dung túng lại là việc khác!

"Tịch Nhược, mẹ mệt mỏi." Giọng nói nhàn nhạt đầy mệt mỏi, từ cái đêm cô biết rõ sự thật thì vô cùng mệt mỏi, giống như đã sống qua hai thế kỷ vậy, quá nhiều thương tổn, quá nhiều đau khổ, đã không chống đỡ nổi rồi. Yêu và hận chẳng qua là một ý niệm, cố chấp lâu, mệt mỏi không thở nổi. Ngón tay thon dài xinh đẹp của cô đè xuống góc chăn, môi mỏng khẽ mở giống như đang độc thoại.

“Sau năm năm, có lẽ mẹ không nên quay về, thì tất cả mọi việc sẽ không xảy ra. Liên sẽ không chịu nhiều tổn thương như vậy, con sẽ không oán hận sâu sắc như thế! Tịch Nhược, con có biết khi trong lòng một người chỉ còn là oán hận, là một chuyện thật đáng buồn không? Con mới năm tuổi, mẹ không muốn con trở thành một người đáng thương, đáng sợ. Con vẫn là một đứa bé không nên để bóng tối vùi lấp. Mặc kệ thân thể con yếu đến mức nào, mặc kệ bác sĩ có cứu con được hay không mẹ đều không vứt bỏ con. Trạc Mặc cũng không bỏ rơi con, cho nên, con dựa vào đâu mà vứt bỏ chính mình?”

Tịch Nhược cắn môi dưới, nước mắt đã dâng đầy nơi hốc mắt, nụ cười cũng trở nên khổ sở. Bàn tay nhỏ bé vươn ra khỏi chăn, cầm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn khó khăn vang lên: "Mẹ, thực xin lỗi." Con không nên để mẹ buồn nữa.

Ninh Tự Thủy như có như không lắc đầu: "Người con xin lỗi không phải mẹ mà là Trạc Mặc. Mấy năm qua, là chú ấy ở bên cạnh con suốt ngày suốt đêm, cùng con sống dựa vào nhau. Tịch Nhược, đồng ý với mẹ dù tương lai có ra sao cũng không được buông bỏ. Làm một cô bé kiên cường, không được tổn thương người yêu con nữa. Hiểu không?”

Tịch Nhược sững sờ một lúc, giống như đang tiêu hóa lời của cô…, cuối cùng gật đầu.

"Nghỉ ngơi thật tốt, mẹ muốn đi xem Liên." Ninh Tự Thủy thân mật vuốt vuốt tóc của con. Tịch Nhược là một đứa bé có suy nghĩ cố chấp, tư tưởng quá trưởng thành, nhưng mình cũng chỉ có thể làm được thế này thôi, rốt cuộc có thể buông bỏ thù hận trong lòng hay không, vẫn phải dựa vào chính nó, người khác không thể giúp được nó. Chính nó làm không được, thì Trạc Mặc cũng không làm được.

Trạc Mặc vẫn canh giữ bên giường, vẫn liên tục đổi túi chườm đá cho bé. Cho dù một ngày một đêm đã qua cũng không ngơi nghỉ. Đôi lông mày đen không giấu được vẻ uể oải, như không có chuyện gì xảy ra nhìn bé, cách mỗi ba giờ lại đo nhiệt độ cơ thể một lần, chú ý bình truyền nước biển.

Sốt cao làm cho hơi thở Tịch Nhược trở nên nặng nề, ánh mắt đỏ hồng nhìn Trạc Mặc, nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt. Dù không nói lời nào, nhưng Trạc Mặc như hiểu tâm tình của bé.

Ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt, nhận thấy nhiệt độ trên da thịt bé vẫn chưa hạ xuống, mày kiếm không khỏi chau lại. Giọng nói trầm thấp lộ vẻ lo lắng và đầy mệt mỏi: “Ngủ đi, anh sẽ trông chừng em.”

Nói rồi cúi đầu hôn khẽ trên khóe môi, như chuồn chuồn lướt nước.

Tịch Nhược hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi thon dài bị nước mắt thấm ướt…

Mẹ, Trạc Mặc, thật xin lỗi! Sau này con sẽ không để hai người buồn nữa!

Ninh Tự Thủy đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn dáng vẻ không chút tức giận của Liên Phượng Vũ, lòng liền đau xót. Chờ đợi như vậy, quá dài, cũng quá đau khổ, mỗi một phút qua đi đều giống như có dao găm cắt mất một miếng thịt của mình ngay trước mắt, đau đớn chồng chất từng chút một.

Kỷ Trà Thần đứng sau lưng cô, phủ thêm một cái áo khoác ngoài cho cô. Con ngươi theo tầm mắt của cô nhìn lại, môi mỏng nhếch lên: “Tịch Nhược có khỏe không?”

Hàng lang lạnh lẽo, yên tĩnh, không khí mỏng manh, hơi thở áp sát. Hồi lâu, Ninh Tự Thủy mới mấp máy môi mỏng: “Sốt cao bất thường, nhiệt độ không giảm xuống.”

“Anh đã bảo Si Mị đi tìm bác sĩ giỏi nhất, cho dù phải trả giá đắt, anh nhất định cứu sống Tịch Nhược. Em hận anh, oán trách anh, giận anh đều được, nhưng xin đừng vì anh mà từ chối. Hiện tại không có gì quan trọng hơn tính mệnh của Tịch Nhược, đúng không?”

Giọng nói khàn khàn vang lên, cho dù không biết Si Mị có vài phần chắc chắn tìm được Hạ Tình, cũng không biết Hạ Tình có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho Tịch Nhược hay không, nhưng chỉ cần một phần ngàn vạn cơ hội, anh đều không bỏ qua.

Ninh Tự Thủy giật mình, nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nghênh đón đôi con ngươi tĩnh mịch, sâu vô đáy của anh, đôi mắt đen láy phản chiếu sắc mặt tái nhợt của cô.

“Tại sao con bé phải từ chối? Tịch Nhược cũng là con gái anh không phải sao? Cho dù anh dùng mạng để đổi lấy mạng của con bé cũng là chuyện đương nhiên, không phải sao?”

Kỷ Trà Thần thật không ngờ cô có thể đồng ý dễ dàng như vậy. Vượt quá tưởng tượng, không phải cô luôn chán ghét mọi thứ thuộc về anh sao?

“Kỷ Trà Thần, tôi thật sự, không hận anh.” Ninh Tự Thủy bình tĩnh nói ra những lời này, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, ánh mắt nhìn anh như nhìn một người xa lạ, không hề liên quan tới mình. Nhưng những lời này trong lỗ tai người khác quả thực là đòn chí mạng.

Thân hình cao lớn, vạm vỡ của Kỷ Trà Thần thoáng qua chút run rẩy khó phát hiện, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, cố gắng tìm kiếm chút biến hóa trên khuôn mặt cô, tìm ra một điểm khác thường…

Nhưng….

Không có, cái gì cũng không có.

Vẻ mặt, ánh mắt, tâm tình của cô đều lạnh như băng, hờ hững, như thể không quen biết anh.

Lòng, không khỏi hoảng sợ. Cô như vậy, càng làm cho anh thêm hoang mang so với việc không oán hận.

“Tự Thủy…”.

“Đi thăm Tịch Nhược một chút đi!” Ninh Tự Thủy dường như biết anh muốn nói gì, lạnh lùng cắt ngang lời của anh. “Lần này không gặp, anh có thể sẽ không gặp lại con bé nữa.”

Tròng mắt Kỷ Trà Thần khẽ giật, đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp có lực vang lên: “Em có ý gì?”

Ninh Tự Thủy né tránh ánh mắt nóng rực của anh, quay đầu nhìn Liên Phương Vũ đang ngủ say. “Chờ Liên tỉnh lại, tôi cùng Tịch Nhược sẽ trở về nước Đức, không trở lại nữa.”

“Em…” Con ngươi màu đen hiện lên vẻ khiếp sợ, tay nắm chặt lại, như muốn bóp nát xương cốt cô. Tiếng nói gần như phát ra từ trong kẽ răng. “Em không được rời khỏi anh.”

“Kỷ Trà Thần, đừng để Tịch Nhược vĩnh viễn sống trong thù hận.” Ninh Tự Thủy không nhìn mặt anh, nỗi khổ sở của anh, bất đắc dĩ của anh không hề liên quan đến cô. Giờ phút này hai người quan trọng nhất với cô đang nằm trên giường bệnh, chống chọi với tử thần, cô thật sự không còn khí lực tiếp tục dây dưa với Kỷ Trà Thần nữa.

“Nếu như anh vẫn còn chút quan hệ máu mủ, sẽ không để cho con gái của mình tiếp tục khổ sở nữa. Anh đã hủy hoại nửa đời trước của tôi, chẳng lẽ còn muốn hủy hoại cuộc sống tương lai của Tịch Nhược.”

Giọng nói thản nhiên phát ra nhưng lại chất chứa sức mạnh không thể chống đỡ.

Kỷ Trà Thần mất hồn một lúc, tay của cô trượt khỏi lòng bàn tay của anh, lặng lẽ rời đi, bóng lưng thì mờ nhạt, trừ không khí lạnh lẽo ra bàn tay cũng không nắm bắt được gì.

Tịch Nhược là con của chúng ta, anh yêu thương còn không kịp thì làm sao có thể hủy hoại chứ?

Ninh Tự Thủy, em có biết mình tàn nhẫn lắm không? Em có thể tha thứ cho Đường Diệc Nghiêu, có thể xem thường Dương Lưu Vân, lại chẳng thể tha thứ cho anh?

Ngay cả không hận, em cũng có thể nói tàn nhẫn như vậy.

Đôi con ngươi ẩn chứa đau khổ, tim đau đớn như bị khoan, mỗi một tế bào trong thân thể đều kêu gào ầm ĩ.

Khi một người không yêu cũng không hận mình, thì mình có thể dùng cái gì để giữ chân cô ấy?

*************

Dương Lưu Vân mở mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ, sửng sốt thật lâu mới ý thức được thì ra mình chưa chết. Ngực đau đớn nhắc nhở mình, giờ đây vẫn còn sống trên thế giới này.

Vô thức liếc nhìn trần nhà, thấy Ninh Tự Thủy đứng cách giường khoảng ở một mét, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười lạnh.

Đạn bắn vào trán, bất kể ra sao thì Liên Phượng Vũ cũng không sống được!

Liên Phượng Vũ chết rồi, Ninh Tự Thủy vĩnh viễn cũng không thể yên tâm ở chung một chỗ với Kỷ Trà Thần. Nếu như không chiếm được một người, vậy thì hủy hoại hoàn toàn anh ta đi! Cho dù mình có chết, cũng có Liên Phượng Vũ chịu tội thay .

Vẻ mặt Ninh Tự Thủy chết lặng đi đến trước mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén dừng lại trên mặt cô ta, giơ tay lên, tát một cái thật mạnh xuống gương mặt trắng nõn…

Bốp...

"Một cái tát này là thay Ninh Tự Thủy của năm năm trước trả cho cô."

Bốp...

"Một tát này là tôi năm năm sau trả cho cô."

Bốp...

Bốp...

"Hai cái tát này là thay Liên trả lại cho cô."

Bốp...

"Một tát này là thay Tịch Nhược trả lại cho cô."

Bốp...

"Một cái tát cuối cùng này là thay Đường Diệc Nghiêu trả lại cho cô."

Trọn vẹn năm cái tát, sức lực đều nặng như nhau, đánh đến ngón tay Ninh Tự Thủy bắt đầu run lên, nóng rát; con ngươi vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt nhìn cô ta dần lạnh lẽo và tràn đầy oán hận.

Hai má trắng nõn hoàn toàn sưng đỏ, con mắt cũng nheo lại. . . .

Dương Lưu Vân chỉ cảm thấy khoang miệng nồng nặc mùi máu tươi, hai má đau rát, giống như bị kim đâm. Bởi vì hai tay bị còng tay khóa lên thành giường, nên không thể có bất kỳ phản kháng nào, hơn nữa trên người còn có vết thương. Chỉ có thể căm hận nhìn cô chằm chằm, bày tỏ phẫn nộ của mình.

"Tôi đã từng cho rằng pháp luật trừng trị cô là kết cục tốt nhất, đáng tiếc tôi sai rồi." Giọng nói lạnh nhạt từ đôi môi đỏ mọng tràn ra, lạnh lẽo bao trùm, khiến người nghe lạnh buốt. “Tôi một lần nữa lại cho cô cơ hội làm hại Tịch Nhược, làm hại Liên."

"A." Khóe môi bầm tím của Dương Lưu Vân nở nụ cười lạnh nhạt: "Liên Phượng Vũ đã chết rồi sao? Anh ta phải cảm ơn tao, nếu không thì không biết anh ta sẽ phải chịu bao nhiêu tội thay mày nữa."

Con ngươi trống rỗng của Ninh Tự Thủy không có chút phản ứng với sự khiêu khích của cô ta, móng tay dính ít máu vì vạch một nhát lên gương mặt của cô ta, từng giọt rơi trên sàn nhà trắng tinh chói mắt.

"Dương Lưu Vân, cô biết trên thế giới này chuyện tuyệt vọng nhất là gì không?"

"Không ai có thể tuyệt vọng hơn mày, rõ ràng mày vẫn thích Thần, lại phải giả vờ như là hận! Rõ ràng mày không nỡ tổn thương Liên Phượng Vũ, lại làm cho anh ta mất mạng vì mày. Ha ha. . . Ninh Tự Thủy, mày mới là người khổ sở nhất trên thế giới này! Mày càng đáng thương hơn tao . . ."

Tiếng cười lạnh đáng sợ vẫn luẩn quẩn trong gian phòng vắng vẻ.

"Trên thế giới này chuyện khổ sở nhất là muốn sinh nhưng không cách nào sinh, muốn chết cũng không có cách nào chết, tinh thần cùng thể xác luôn chịu đủ hành hạ." Tiếng nói trầm thấp tĩnh lặng như nước, ánh mắt dừng lại trên ngực cô ta: "Mặc kệ cô chán ghét Đường Diệc Nghiêu đến mức nào, nhưng cuối cùng anh ta quá yêu cô. Dù không yêu nữa, trong lòng vẫn quan tâm. Từng là người cứu mạng giờ đây phản bội lẫn nhau, rốt cuộc ai khổ hơn ai?"

Ninh Tự Thủy lấy một viên thuốc từ trong túi, khóe miệng thoáng qua ý cười khó phát hiện.

Dương Lưu Vân nhíu mày, cảnh giác hỏi: "Mày muốn làm gì?"

"Tôi sẽ không để cho cô chết, cô phải sống thật tốt, chỉ có sống cô mới có thể chịu đủ hành hạ, một lần lại một lần bị hủy hoại!"

Ngón tay gầy nhỏ nắm cằm của cô ta, nhét viên thuốc vào trong miệng cô ta …

"Không. . . . Tao không muốn uống. . . . . . Ưmh. . . . . ." Dương Lưu Vân lắc đầu, giãy giụa chống lại, tất cả cũng không có uống. Viên thuốc lạnh lẽo đắng chát từ khoang miệng trượt vào dạ dày, mơ hồ nôn mửa.

"Rốt cuộc mày cho tao uống cái gì?" Dương Lưu Vân trợn to hai mắt, cuối cùng ánh mắt xuất hiện vẻ kinh hoàng đáng sợ.

Ninh Tự Thủy hạ mi mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Thuốc để cho cô lãng quên quá khứ, lại có tác dụng đau đớn mãi mãi."

"Mày. . . . . ." Dương Lưu Vân còn muốn nói điều gì, nhưng mí mắt rất nặng, không chống đỡ nổi, đôi mắt chậm rãi khép lại, đầu nghiêng qua một bên, hôn mê.

Ninh Tự Thủy vô cảm rời khỏi phòng, Đường Diệc Nghiêu đứng ở cửa ra vào, ánh mắt cung kính nhìn cô.

"Sau khi tỉnh lại, cô ta sẽ không nhớ chuyện lúc trước nữa. Nhưng nếu như anh không đành lòng, tôi sẽ giao cho người khác đi làm. "Trong mắt Ninh Tự Thủy lướt qua vẻ lạnh lẽo, sắc bén, giống như xuyên thấu tim của anh ta.

Đường Diệc Nghiêu không tránh né ánh mắt của cô, gật đầu, giọng nói kiên định: "Tôi sẽ không mềm lòng nữa, cho dù quên đi, cũng không cách nào xóa sạch tất cả việc làm trong quá khứ của cô ta."

"Tra được người sau lưng cô ta là của ai chưa?"

"Mấy người theo cô ta đều chết hết, không có thân phận, rất khó điều tra." Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, đây là điều anh ta lo lắng.

Ngày nào còn chưa bắt được người đứng phía sau Dương Lưu Vân, thì Ninh Tự Thủy và Kỷ thiếu sẽ không thể an toàn.

Ninh Tự Thủy hạ mi mắt, giọng nói lạnh lùng: "Không sao, cuối cùng sẽ xuất hiện thôi."

Đường Diệc Nghiêu gật đầu.

Ninh Tự Thủy còn muốn nói điều gì, nhưng lời nói đến miệng lại đành nuốt vào. Thôi, trải qua chuyện này Đường Diệc Nghiêu cũng sẽ không là Đường Diệc Nghiêu trước kia nữa, có lẽ anh ta sẽ càng ác hơn, tuyệt tình hơn so với mình.

Lòng trung thành của anh ta, đã không còn quan trọng.

***************

Sau ba ngày hôn mê liên tục, rốt cuộc Liên Phượng Vũ đã tỉnh lại, ánh mắt có chút đờ đẫn, rất lâu sau tinh thần nặng trĩu mới khôi phục lại như cũ. Ánh mắt dịu dàng dừng lại trên ngũ quan xinh xắn của Ninh Tự Thủy, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt làm nổi lên lúm đồng tiền hai bên má, tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: "Tỉnh lại thấy em là người đầu tiên, cảm giác đó thật tốt."

Ninh Tự Thủy nắm tay của anh, ngón tay đan vào nhau, khóe miệng nở một nụ cười: "Anh ngủ lâu lắm rồi, em rất lo lắng cho anh."

"Cô gái ngốc, không phải anh đã tỉnh lại rồi sao?"

Tốc độ nói của anh rất chậm, có lẽ vì mới tỉnh lại.

Áp tay anh lên mặt mình, Ninh Tự Thủy nhắm nghiền hai mắt cảm thụ hơi ấm của anh, vẻ mặt yên bình cùng dịu dàng, không có sắc bén, không có kích động, không có thù hận, thản nhiên thoát tục.

"Anh đã mơ một giấc mơ rất dài."

Lặng im hồi lâu, Liên Phượng Vũ chợt mở miệng, mặc dù tinh thần không tốt, nhưng nhìn ra được anh rất cố gắng chống đỡ để mình không tiếp tục hôn mê lần nữa. Ninh Tự Thủy mở to mắt, ánh sáng nhu hòa chỉ nhìn thấy một mình anh.

"Anh mơ thấy em kết hôn, giáo đường màu trắng, áo cưới thiêng liêng, có hoa hồng trắng em thích nhất, có rất nhiều rất nhiều người vỗ tay chúc phúc em. Anh nhìn thấy em cười, là nụ cười thật tâm phát ra từ tận đáy lòng, thật là đẹp, cho tới bây giờ, anh cũng chưa thấy em cười như vậy. Dùng “khuynh nước khuynh thành” để hình dung cũng không quá đáng chút nào."

Giọng nói lạc đi, anh hơi thở dốc, đôi mắt dịu dàng lưu luyến nhìn cô.

"Vậy anh có nhìn thấy hình dáng của chú rể như thế nào không? Có phải cũng đẹp trai và dịu dàng săn sóc như anh không? Đối tốt với Tịch Nhược giống như con gái ruột không?"

Đôi môi tái nhợt của Liên Phượng Vũ khẽ cười, hơi lắc đầu. Tiếng nói nhẹ như không, hơi thở suy yếu, còn trong suốt hơn so với không khí.

"Anh nghĩ, chú rể nhất định không phải là anh. Bởi vì anh mệt mỏi, Tự Thủy."

Cơ thể Ninh Tự Thủy rõ ràng cứng đờ, thần thái trong mắt trở nên bất thường. Siết chặt ngón tay anh, cười yếu ớt như không có chuyện gì xảy ra: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi thật tốt, chờ cho thân thể anh khá hơn một chút, chúng ta cùng nhau trở về nước Đức. Về sau em sẽ chăm sóc anh và Tịch Nhược, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà sẽ không xa nhau, có được hay không?"

Liên Phượng Vũ chỉ cười nhàn nhạt, không trả lời cô. Mi mắt chậm rãi hạ xuống, vẻ mệt mỏi giữa mi tâm không xua đi được.

Thông minh như cô, làm sao nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Làm sao không hiểu cái gọi là "mệt mỏi" của anh là gì.

Ninh Tự Thủy giữ nguyên tư thế này suốt một tiếng cũng không nhúc nhích, đợi đến lúc anh thật sự ngủ say, ngón tay run rẩy mới dám vuốt lên đôi lông mày đen đang nhíu chặt .

"Thật xin lỗi, để cho anh mệt mỏi như vậy."

Thật xin lỗi, Liên.

Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng bệnh, xoay người liền rơi vào trong đôi mắt thâm sâu của Kỷ Trà Thần.

Ninh Tự Thủy không ngờ anh còn có thể đến bệnh viện, còn có thể đến xem Liên.

"Chúc mừng em, nhà họ Kỷ hoàn toàn tan rã rồi."

Ninh Tự Thủy sửng sốt vài giây, lúc này mới nhớ tới mình lúc trước đã để cho người của Hồng môn nhúng tay vào chuyện này, bởi vì chuyện của Liên Phượng Vũ và Tịch Nhược, đã mấy ngày không liên lạc với người của Hồng môn. Không ngờ bọn họ hành động nhanh như vậy, đã đem nhà họ Kỷ làm cho tan rã rồi.

Giờ phút này, Kỷ Trà Thần đã trắng tay rồi.

Nhưng, tại sao đáy lòng lại không vì vậy mà cảm thấy vui sướng?

Vì trả thù Kỷ Trà Thần, hy sinh tất cả của Liên, đổi lại sau khi trả thù cũng không có vui vẻ. Thì ra trả thù một người, cũng không thể làm cho cô cảm thấy vui mừng.

"Hiện tại chuyện anh nên lo lắng là những kẻ thù trước kia, lúc này bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh." Ninh Tự Thủy nhàn nhạt bỏ lại một câu, xoay người muốn đi, nhưng trong nháy mắt cổ tay bị anh giữ chặt, cô quay đầu nhìn vẻ mặt nặng nề của anh, môi chậm rãi nhếch lên: "Nói cho anh biết, phải thế nào em mới hài lòng? Đừng đối với anh như vậy."

Quá tàn nhẫn!

Môi mỏng kéo thành một đường cong, dịu dàng nhìn anh, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác được một nét dịu dàng nào, cô như thế rất xa lạ và lạnh nhạt.

"Chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mắt tôi nữa, đã là bù đắp cho tôi rồi."

Thoát khỏi kiềm chế của anh, xoay người rời đi.

Hành lang vắng vẻ chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của anh chiếu trên mặt đất, môi bạc nhếch lên nụ cười chua sót, trong đôi mắt đều là nụ cười thê lương. Tự lẩm bẩm: "Xin lỗi, anh không làm được."

Chỉ có điều này, anh không thể đồng ý với em.

Phòng làm việcThiệu Vũ Hiên .

Bạch Kỳ choàng thêm một cái áo khoác cho anh, giọng nói quan tâm: "Thiếu gia đã mấy ngày rồi người không có nghỉ ngơi.”

Kỷ Trà Thần tựa vào ghế sa lon, nhắm mắt nghỉ ngơi, vờ như không thấy sự quan tâm của cô, hời hợt. Ninh Tự Thủy ở bệnh viện chăm sóc Liên Phượng Vũ mấy ngày, thì anh cũng ở nơi này cùng với cô mấy ngày.

Cô gầy đi một vòng, anh cũng gầy gò theo, còn luôn phải chịu đựng lời nói tàn nhẫn của cô, lạnh lẽo châm chọc. Những việc này chưa bao giờ xảy ra với anh, nhưng vì Ninh Tự Thủy anh bằng lòng chịu đựng tất cả.

Si Mị gõ cửa đi vào, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi không khỏi nhăn mày: "Sao anh biến thành như vậy? Ở nhà họ Kỷ đám người kia gây nhiều khó khăn cũng chưa từng thấy qua anh như thế! Phụ nữ thật là đáng sợ!"

Bạch Kỳ thấy anh ta đi vào, liền biết điều rời đi.

"Tìm được Hạ Tình rồi hả?"

Si Mị thấy anh không muốn nói chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, chỉ bất đắc dĩ bĩu môi gật đầu: "Ừ, cô ta hiện đang ở trong một trấn nhỏ của nước Mĩ, tôi đã gởi một bưu phẩm cho cô ta. Nhưng cô ta có tới hay không, tôi cũng không biết."

"Bất kể dùng biện pháp gì, bắt cóc cũng được, uy hiếp cũng được, đều phải mang cô ta tới đây." Vì Tịch Nhược, anh có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

"Anh nói đùa gì thế? Anh có biết Hạ Tình là người phụ nữ kinh khủng đến mức nào không? Bắt cóc cô ta? Không bằng anh giết chết tôi thì hơn." Ánh mắt Si Mị kinh hãi, mình thật là chọn lầm bạn tốt. Ngón tay quấn một lọn tóc đỏ của mình, khóe miệng lướt qua ý cười: "Nghe nói Liên gì gì đó sắp ngủm rồi hả? Đây không phải đại biểu anh tạm thời bớt đi một tình địch sao, lại là cơ hội lớn để trở lại với ngươi xưa?"

Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm, ý tứ sắc bén tràn đầy cảnh cáo: "khả năng nói nhảm của cậu còn giỏi hơn so với năng lực làm việc."

Si Mị liếc anh một cái: "Anh đối với thế giới đều lạnh nhạt vô tình, chỉ dịu dàng với mỗi cô ấy. Cả nhà họ Kỷ đều bị phá hủy anh một chút đau lòng cũng không có, anh làm cho tôi không hiểu nổi rồi."

Phụ nữ thật sự tốt như vậy sao? Chính anh chơi đùa qua nhiều phụ nữ như vậy, lại không có ai khiến cho anh cảm thấy thú vị, ngược lại, còn cảm thấy phụ nữ càng ngày càng nhàm chán. Tới tới lui lui, cũng chỉ là tán tỉnh, cởi quần, lên giường ân ái, xong rồi mặc quần, đưa tiền, xong chuyện.

Hạ Tình giống như khác biệt, nhưng lại cũng giống như thế!

Kỷ Trà Thần đứng thẳng, dưới ánh đèn, bóng lưng anh kéo dài gấp khúc phản chiếu trên mặt đất và bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không cảm xúc hiện lên vẻ phức tạp. Kiếm môi nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt như có mấy phần vui mừng: "Mất đi nhà họ Kỷ, tôi có thể một tay dựng lên, nhưng lần này mất đi cô ấy thì sẽ thật sự mất đi cô ấy cả đời. Tôi, chỉ không muốn đánh mất cô ấy."

Chẳng qua là không muốn mất đi người phụ nữ này, cho nên chỉ cần cô muốn bất cứ thứ gì, anh cũng sẽ làm cho cô hài lòng.

Đã từng cho cô cơ hội, để cô giết anh, kết thúc một đoạn dây dưa này; là cô không thể xuống tay giết chết anh, vậy thì tất cả đều không kết thúc, anh lại càng không buông tay.

*************

Dương Lưu Vân mở to mắt lần nữa, ánh mắt trong sáng giống như trẻ sơ sinh mới chào đời, không nhiễm một chút bụi trần, nhìn một vòng chung quanh, giơ tay có vết bầm thật sâu lên, xoa xoa đầu, thật là đau. Muốn đứng dậy, xong khẽ động đến miệng vết thương, đau hít một hơi khí lạnh.

Trán chảy mồ hôi, ngón tay đè lại miệng vết thương, chậm rãi ngồi dậy, khó khăn thở ra một hơi.

Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao mình ở chỗ này?

Đường Diệc Nghiêu đẩy cửa ra, bộ dáng lạnh lùng căng thẳng, lúc ánh mắt ngừng lại trên người cô đã lạnh đi ba phần. Bước từng bước đến bên ghế da, xoay người ngồi xuống, đôi mắt âm u lạnh lẽo khiếp người.

Dương Lưu Vân vòng tay ôm lấy cánh tay, giống như động vật nhỏ bị kinh sợ, nhìn người đàn ông xa lạ này, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Anh là ai?"

Đường Diệc Nghiêu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ vỗ hai tay phát ra tiếng lanh lảnh, năm ngươi đàn ông nghe theo đi vào, trong đó còn có một người cầm máy quay, chỉnh tề đứng ở bên giường, ánh mắt đục ngầu dừng lại trên người cô.

"Rốt cuộc các người là ai? Muốn làm gì?" Dương Lưu Vân cảm thấy không khí đè nén, thân thể co lại, liên tục run rẩy sợ hãi.

"Chúng tôi là ai, không quan trọng." Rốt cuộc Đường Diệc Nghiêu nhếch lên khóe môi, trong đôi mắt rét lạnh hiện lên nụ cười tà ác, tiếng nói kinh người làm cho người ta sợ hãi dừng lại một chút rồi vang lên lần nữa: "Quan trọng là...cô, bắt đầu từ hôm nay chỉ là một nô lệ."

"Nô lệ?" Vẻ mặt Dương Lưu Vân ngỡ ngàng, ánh mắt ngu ngốc nhìn anh ta lắc đầu: "Không phải, tôi không phải nô lệ, tôi là tôi là tôi là ai?"

"Nhớ kỹ từ hôm nay trở đi, tên của cô là Nô Lệ." Giọng nói càng lạnh thêm một phần, đôi mắt sắc bén như đao, ánh mắt ra hiệu cho mấy người kia có thể bắt đầu.

Năm người đàn ông cùng tháo thắt lưng, cởi quần, lộ ra dương vật xấu xí, khiến cô kinh hãi quay đầu mới thôi. Trong con ngươi trong trẻo chứa đầy nước mắt, nhìn về phía người đàn ông có bộ dáng đẹp mắt cầu xin: "Không được. . . . . . Không nên đối với tôi như vậy! Cầu xin anh bỏ qua cho tôi!"

Hai chân Đường Diệc Nghiêu gác lên nhau, hất cằm, thờ ơ lạnh nhạt đối với lời cầu xin của cô.

Cô ngã từ trên giường xuống đất, miệng vết thương nứt toác, máu tươi nhuộm đỏ áo ngủ màu trắng, cố nén đau đớn, đứng lên, lảo đảo đi về phía anh. Nước mắt lặng lẽ tràn mi, giọng nói đều run rẩy: "Nói cho tôi biết, anh là ai? Tôi là ai? Tại sao đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi nói rồi cô tên là Nô Lệ. Những lời này tôi sẽ không lập lại lần thứ ba, hôm nay chỉ mới là bắt đầu thôi. "Giọng nói lạnh như băng giống như từ địa ngục truyền tới, hơi thở âm u lạnh lẽo như Satan, ánh mắt dừng lại trên mặt cô hiện rõ oán hận.

Đã từng là thâm tình không dứt, hôm nay toàn bộ biến thành thù hận thấu xương!

"Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao muốn. . . . . ."

Cô còn chưa dứt lời, đã bị một người đàn ông bắt được cánh tay, dùng sức kéo về, ‘rắc’một tiếng giống như xương cốt bị gãy, thân thể bị vứt mạnh lên giường, cô đau thét chói tai. Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bị thân thể nặng nề đè lên . . . . .

"Không cần. . . . . . Cút ngay, không được đụng tôi. . . . . ." Dương Lưu Vân ra sức giãy giụa, đôi tay chống đỡ trước ngực, nhưng không còn hơi sức đẩy người ở trên ra. . . . . . Cảm thấy hạ thân có vật cứng chống đỡ, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Đáy mắt người đàn ông bị dục vọng thiêu đốt, bốn người đàn ông khác đè hai tay của cô, kéo hai chân cô ra, biến cô thành tư thế hình chữ "Đại" rất xấu hổ. Người đàn ông đè ở trên không chịu nổi, thô lỗ xé rách áo ngủ trên người cô, da thịt phơi bày trong không khí, phản xạ có điều kiện nổi da gà, không ngừng run rẩy. . . . . .

"Không được. . . . . . Cầu xin các anh buông tha cho tôi, không được đối xử với tôi như vậy . . . . . . Cầu xin các anh. . . . . ."

Mấy người đàn ông đều làm ngơ trước lời cầu xin của cô. Tay người đàn ông cầm dương vật kiêu ngạo để ở trước cái miệng nhỏ của cô, bất chấp cô kêu gào, cầu cứu, không có bất kỳ khúc dạo đầu, trực tiếp một cái vọt vào . . . . . .

"A. . . . . ." Tiếng kêu thê lương vang vọng ở trong phòng, đau đớn làm cho cô khổ sở nắm ngón tay lại, gần như cắn nát môi dưới, mùi máu tanh không ngừng quanh quẩn trong khoang miệng. Nước mắt càng chảy xuống dữ dội, rất nhanh thấm ướt gối đầu. . . . . .

Người đàn ông cảm thấy khoái cảm cực hạn, cơ thể rất nhanh liền rút ra, giống như ngựa hoang mất cương đấu đá bừa bãi trong thân thể cô, thô lỗ, không hề tiết chế mạnh mẽ đâm vào nơi sâu kín nhất, càng đạt được nhiều sung sướng....

"A. . . . . . Không cần. . . Buông tôi ra. . . . . . Hu hu. . . . . ." Dương Lưu Vân bất lực khóc thút thít, nhưng thân thể bị áp chế không có một chút cơ hội phản kháng. Ánh đèn chói mắt, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, dường như trong lúc hốt hoảng thấy có người đang cầm máy quay ghi lại toàn bộ, nhục nhã lan tràn trong lòng, đau đớn muốn lập tức chết đi!

Vết thương đau đang chảy máu, hạ thân cũng rất đau, đau đớn xé rách . . .

Trong phòng rất nhanh đã tràn ngập mùi dâm loạn, người đàn ông liên tiếp rút ra càng nhanh đâm vào càng sâu, thân thể cùng thân thể va chạm phát ra kích tình. Chỗ hai người kết hợp chặt chẽ rất nhanh đã có dịch thể chảy ra, bẩn cả ga giường. . . . . .

Trên giường, một người đàn ông khác cũng không thể chờ đợi được, nắm cằm của cô, cưỡng ép nhét bảo bối của mình vào trong miệng nhỏ nhắn của cô, cảm thụ cái miệng nhỏ nóng bỏng của cô, bắt đầu rút ra, đưa vào sâu hơn, đâm thẳng cổ họng cô. . . . . .

"Hu hu. . . . . ." Cô khổ sở phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, há to mồm muốn phun vật ghê tởm kia ra, lại bị anh ta tiến vào sâu hơn, cả miệng đều bị lắp đầy, mùi vị khó ngửi, miệng căng ra to, đau nhức. . . . .

Nước mắt liên tục trào ra xuôi theo khóe mắt, mỗi một chỗ trên thân thể đều đau đớn, nhưng đau nhất vẫn là tim!

Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Tại sao bọn họ đối với mình tàn nhẫn như vậy?

Ý thức rã rời, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, dần dần mất đi ý thức.

Người đàn ông vẫn còn đâm vào thân thể của cô, thấy cô không có phản ứng, không khỏi mở miệng nói: "Cô ta đã hôn mê rồi." Ý là có còn muốn tiếp tục nữa hay không?

Ánh mắt người cầm máy quay nhìn sang Đường Diệc Nghiêu, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: "Cứu tỉnh, tiếp tục."

"Vâng." Người đàn ông lấy ra một ống tiêm từ bên trong ngăn kéo, trực tiếp đâm thẳng vào trong ngón áp út của cô. . . . . .

"A. . . . . ."

Tay đứt ruột xót, cái gì cũng không thể thay thế được sự đau đớn này. Dương Lưu Vân chợt mở mắt, mọi thứ đều không có thay đổi, không phải nằm mơ, chính mình đang bị người khác luân phiên cưỡng bức!

Thật đáng buồn là mình lại không hề biết một chút gì.

Đường Diệc Nghiêu vẫn ngồi im, bộ dáng lạnh lùng cứng rắn, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhăn qua. Cảnh tượng trước mắt như không liên quan đến anh, người phụ nữ bị luân phiên cưỡng bức kia cũng không liên can tới anh chút nào. Đôi mắt bị che lắp bởi vẻ lạnh lùng đáng sợ, tàn nhẫn đến đáng sợ.

Nếu như trước đây Dương Lưu Vân có một chút tỉnh ngộ, hôm nay anh sẽ không hạ được quyết tâm tàn nhẫn như vậy.

Nếu như không phải cô quyến rũ, thì tình yêu của anh sẽ không tuyệt vọng như thế. Nếu cô dâm đãng như vậy, nội tâm hèn hạ, vậy thì anh liền thỏa mãn cho thân thể phóng đãng của cô! Sắp xếp cho cô nhiều đàn ông như vậy, đủ để thỏa mãn thân thể hèn hạ của cô!

Đối với người phụ nữ này, anh không có chút tình cảm nào, chỉ có oán hận!

Nếu không phải Ninh Tự Thủy đã nhắc nhở, không được để cho cô chết, anh hận không thể tự tay bóp chết người phụ nữ này, lại nhẫn tâm muốn anh đi tìm chết! Còn sống cũng tốt, sống để từ từ hành hạ cô.

Từ hôm nay chính là bắt đầu nghi lễ chào đón Dương Lưu Vân cô tiến vào địa ngục.

Không biết trải qua bao lâu, cũng không biết được là tới bốn người đàn ông, hay là năm người đàn ông, bản thân hôn mê mấy lần, cái gì cũng không biết. Chỉ là thân thể không phải là của mình nữa, gần như là trong trạng thái vô cảm rồi.

Vẻ mặt mấy người đàn ông đều là ý cười thoả mãn, xuống giường mặc quần áo chỉnh tề. Cung kính đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Phim?"

"Tung lên mạng, cút đi!" Đường Diệc Nghiêu lạnh lùng phun ra bốn chữ, trong phòng nồng nặc mùi vị tình dục khiến anh không khỏi nhíu mày.

Mấy người đàn ông không dám nhiều lời, lập tức rời đi.

Dương Lưu Vân hấp hối nằm trên giường, bị hành hạ người không giống người, quỷ không giống quỷ. Trên da thịt trắng noãn hiện đầy vết bầm, máu ở miệng vết thương chẳng biết tự động đông lại lúc nào, hạ thân bị giày vò không chịu nổi, máu nhiễm đỏ cả ga giường nhăn nhúm. Mái tóc rối như cỏ dại khô che khuất nửa bên mặt ướt đẫm.

Nước mắt sớm đã khô, có thể thấy được vệt nước mắt lờ mờ . . . . . . Hô hấp suy yếu như biến mất bất cứ lúc nào, ra sức cưỡng ép đôi mắt híp thành một đường thẳng, xuyên qua làn tóc rối bời nhìn về phía anh, ngón tay run rẩy níu lấy góc áo của anh, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tại sao?"

Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?

Ánh đèn lờ mờ, có chút ảm đạm giống như ánh mắt anh, cúi người đến gần cô, ngón tay thương hại đẩy tóc đang che mắt cô ra, môi kề sát bên tai cô, phun hơi thở . . . . .

"Hoan nghênh cô và tôi, cùng nhau xuống địa ngục."

Gió mát đưa lời nói âm u của anh vào trong lỗ tai, cơ thể vẫn là nhịn không được run lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía anh, thấy đáy mắt anh tràn đầy chán ghét cùng căm hận. Đường Diệc Nghiêu lui về phía sau một bước, môi mỏng cong lên nụ cười lạnh, xoay người rời đi.

Dương Lưu Vân sững sờ cả người, thật lâu cũng không phản ứng kịp, bởi vì sức lực thân thể không chống đỡ nổi rất nhanh rơi vào hôn mê.

*************

"Hôm nay thời tiết rất tốt, em cùng anh ra ngoài đi dạo có được không?" Ninh Tự Thủy thấy vẻ mặt Liên Phượng Vũ tốt hơn so với mấy ngày trước, định đưa anh ra phòng bệnh cho khuây khỏa.

Đôi mắt ảm đạm của Liên Phượng Vũ chậm rãi dời đến trước cửa sổ, híp mắt, chần chừ một lúc lâu mới gật đầu.

Ninh Tự Thủy bảo y tá đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ anh ngồi lên xe, đẩy anh ra khỏi phòng bệnh, mãi cho đến trên bãi cỏ xanh mơn mởn.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người anh, ánh sáng vàng xung quanh khiến anh như bước qua một vòng tròn rực rỡ, thân thể gầy yếu, hai má tái nhợt không chút huyết sắc, cũng không tươi cười.

Ninh Tự Thủy dừng bước, xoay người ngồi xổm bên cạnh anh, tay phủ trên tay anh, ánh mắt bắt gặp lông mi anh đang run rẩy dữ dội, như không có chuyện gì xảy ra, cười yếu ớt: "Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời quang đãng, gió ấm áp, anh xem còn có người đang thả diều nữa."

Liên Phượng Vũ ngẩng đầu lên, con ngươi trống rỗng như không chịu nổi ánh sáng chói mắt lập tức hạ xuống, rồi "Ừ" một tiếng trầm thấp.

Nụ cười trên khóe miệng Ninh Tự Thủy cứng nhắc, đôi mắt sững sờ nhìn anh, nhìn đến mất hồn. . . . . .

"Sao vậy?" Liên Phượng Vũ cúi đầu, ánh mắt đón nhận ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi.

"Không có việc gì." Ninh Tự Thủy phục hồi lại tinh thần, nụ cười cũng trở nên khổ sở: "Chẳng qua là lần đầu tiên phát hiện đôi mắt của anh rất đẹp, còn đẹp hơn so với trời xanh."

Thân thể Liên Phượng Vũ rõ ràng cương cứng một chút, khóe môi nâng lên nụ cười không tự nhiên: "Thật sao?"

Ninh Tự Thủy vô thức nắm chặt tay anh, ngẩng mặt, ánh mắt mong đợi nhìn anh, lẩm bẩm: "Tịch Nhược đã đồng ý cùng em trở về nước Đức rồi, Liên cùng em về Đức có được hay không? Trước kia không phải anh nói, bất luận em đi nơi nào, anh đều sẽ đi cùng em sao?"

Nụ cười trên khóe miệng Liên Phượng Vũ từ từ biến mất, tay từ từ rút ra khỏi lòng bàn tay của cô. Ánh mắt dịu dàng áy náy nhìn cô chăm chú: "Thật xin lỗi, Tự Thủy."

"Anh không thể đi nước Đức với em."

Vẻ mặt Ninh Tự Thủy bình tĩnh không có chút kinh ngạc nào, chỉ bình tĩnh hỏi: "Có thể nói cho em biết nguyên nhân không?"

Lông mày đen nhuộm vẻ đau thương, cả nụ cười cũng bi thương như thế, hàng lông mi dày, cong vút tỏa ra làn hơi màu xanh, môi trắng bệch khẽ mấp máy: "Tự Thủy, em cũng biết anh mệt mỏi mà. Thời gian năm năm không tính là ngắn, anh vẫn chờ đợi ở phía sau em 10 cm, vẫn không dám rời đi, anh sợ em quay người lại không tìm thấy anh sẽ khổ sở, sẽ đau lòng. Nhưng anh cũng là người, cũng sẽ mệt mỏi, sẽ đau, sẽ nghĩ muốn buông tay, anh không kiên trì như em nghĩ, có thể vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ em. . . . . ."

Ninh Tự Thủy chăm chú nhìn anh, khó khăn mở miệng: "Vậy bây giờ anh sẽ không sợ em quay đầu lại nhìn không thấy anh, sẽ khổ sở đau lòng sao?"

Liên Phượng Vũ nhẹ lắc đầu, môi cong lên nụ cười ấm áp: “Bây giờ em có Hồng môn, có Tịch Nhược, có nhà họ Sở, còn có anh ta sẽ bảo vệ em; không ai làm hại em nữa. Anh vì em mất đi tôn nghiêm, mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, nhưng đổi lại em đều không để ý, không có một nửa yêu thương; anh nhận thua, buông tay. Anh quá mệt mỏi, không còn hơi sức chờ em quay đầu lại yêu anh."

"Liên. . . . . ."

"Suỵt!" Anh ra hiệu cô đừng nói, lẳng lặng nghe anh nói là tốt rồi.

"Ngay từ đầu trong lòng em quan trọng là trả thù anh ta, sau đó quan trọng là Tịch Nhược, từ đầu đến cuối, anh vẫn không có chỗ đứng ở trong lòng em. Anh biết rõ bây giờ trong lòng em rất áy náy, em xem anh là người thân, nhưng anh cần không phải thân tình, mà là tình yêu. Anh vẫn dùng thân phận người đàn ông yêu em, ôm em anh cũng có dục vọng, muốn cùng em lên giường. . . . . . Thật ra anh cũng giống như bao người đàn ông khác. Nhưng những thứ này em đều không cho anh, trong lòng em không có anh, thân thể của em cũng không cần anh. . . . . . Em làm cho anh thấy được bản thân thật thảm thương. . . . . . Cho nên, không cần giữ anh lại, không cần khuyên anh. Rời khỏi em, đối với anh mới là giải thoát tốt nhất."

Trong mắt Ninh Tự Thủy chứa đầy nước mắt, ngửa đầu hít sâu một hơi, để toàn bộ nước mắt chảy ngược vào trong. Gật đầu, nhẹ giọng "Ừ" một cái.

"Tự Thủy, em phải nhớ kỹ bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải dũng cảm sống. Từ nay về sau, phải vì mình mà sống thật tốt. "Liên Phượng Vũ giơ tay giữa không trung vài giây, mới nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh đầu của cô, ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô.

Ninh Tự Thủy nghiêng đầu chậm rãi gối lên chân anh, nhìn cây đại thụ cao ngút trời ở phía xa, cành lá rậm rạp, mi mắt chậm rãi hạ xuống. Cũng không phát ra bất kỳ tiếng nào, hai vai khẽ run.

Tay Liên Phượng Vũ rất dịu dàng luồn vào giữa tóc cô, vẻ mặt yên tĩnh nhã nhặn, nhàn nhạt mở miệng: "Em cũng không cần lo lắng cho anh...anh sẽ đi Châu Úc bắt đầu lại cuộc sống mới, bắt đầu làm lại từ đầu, anh cũng sẽ học cách quên em, nên em cũng phải quên anh."

Thật có thể quên sao?

Những lời này bị chặn ở giữa cổ họng không nói ra được, cô chỉ ngẩn ngơ "Ừ" một tiếng.

"Tự Thủy, xa cách không nhất định là vì không thương, có lẽ vì yêu càng sâu. Nếu như có thể, lựa chọn tha thứ sẽ càng khiến em vui vẻ hơn so với thù hận. Người không phải là thánh nhân mà ai cũng có thể không trải qua? Nếu như thành tâm hối cải, xin cho anh ta một cơ hội. Đừng đẩy hai bên vào đường cùng, hiểu chưa?"

Ninh Tự Thủy không thể thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu. Trong đôi mắt tràn đầy mờ mịt, lông mi cũng bị chất lỏng thấm ướt. . . . . .

Liên, anh có biết không hôm nay trên bầu trời hoàn toàn không có một con diều. . . . . .

Liên, anh có biết anh đối với em thật tốt hay không, gần như đến tàn nhẫn!

Nếu như anh thật sự có thể quên em, cũng sẽ không nói nhiều như vậy với em; nếu quả thật có thể quên, cớ sao anh không trở về Đài Bắc mà lại đi châu Úc. . .

Sao anh chịu quên em, làm sao có thể hi vọng em quên anh. . .

Ánh sáng ấm áp chiếu lên người bọn họ, vòng sáng di động mềm mại, hình ảnh đẹp mà yên tĩnh; nhưng thân thể của cô lại đang run rẩy, lạnh phát run. Sự dịu dàng của anh, là thuốc độc của em.