Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 151: Valentine (h+)




Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống, mím chặt môi, không nói một lời. Ngón tay bấm thật chặt lên mặt ghế sô pha, đáy mắt u ám không ai có thể phát hiện nó đang giãy giụa và mâu thuẫn

"OK! Tôi biết rõ năm năm trước là cậu thiếu cô ta, nhưng không cần thiết phải lấy cả Kỉ gia ra để trả lại cho cô ta. Thật ra thì tôi vẫn hoài nghi cô ta rốt cuộc là đang mất trí nhớ hay giả mất trí nhớ? Tại sao cô ta vừa trở lại liền làm ra nhiều chuyện như vậy? Kỷ Trà Thần, cô gái kia hiện tại rất nguy hiểm. Bây giờ cậu đang đùa với lửa đó, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết trong tay cô ta."

Kỷ Gấm Sóc nói lời này rất nghiêm trọng.

Kỷ Trà Thần đột nhiên đứng lên, hai tay cắm trong túi, xoay người đi tới cửa sổ thủy tinh, thấy bên ngoài trời lại đang mưa, từng giọt nước đọng trên mặt kính, lưu lại vệt nước thật dài. Hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm một câu: "Tôi tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không liên lụy các người. Si Mị, nên làm như thế nào, cậu nên làm đi thôi."

Khuôn mặt khổ qua của Si Mị nãy giờ vẫn giữ nụ cười ghê tởm, ngón tay bật tách một cái."Đây mới là Kỷ thiếu gia sao! Tôi nhất định sẽ làm đối phương chết rất thảm."

Kỷ Trà Thần không nói gì thêm, ánh mắt ngắm nhìn cái thế giới không tính là rõ ràng này. Một mực an ủi mình, có thể chỉ là trùng hợp, không nhất định là cô, nhưng những chuyện liên quan, nói không phải là cô cũng không thể.

Lời nói của Chiêm Dực Dương thoáng qua, do dự có muốn tin tưởng hay không.

Ninh Tự Thủy em rốt cuộc có từng nhớ tới quá khứ, rốt cuộc em trở về là có mục đích gì?

Kỷ Gấm Sóc nhìn bóng lưng xào xạc của hắn, ưu thương bao quanh hắn, không khỏi nhíu mày. Giờ phút này Kỷ Trà Thần không còn liều lĩnh như trước, do do dự dự, toàn bộ đều là bởi vì cô gái kia. Bàn tay khẽ nắm lại trong lòng thầm thay Kỷ Trà Thần quyết định.

. . . . . .

Liên Phượng Vũ bị bắt buộc phải nghỉ ngơi, những chuyện còn lại đều là Ninh Tự Thủy tự mình xử lý. Tự nhiên cũng biết Kỷ Trà Thần bên kia đã bắt đầu hành động, mặt ngoài bình tĩnh không che giấu được gợn sóng rục rịch. Hai ngày nay tin tức tài chính ngày càng được người ta để ý, kể từ sau vụ đó tình hình chứng khoán của Kỉ thị bị xuống dốc trầm trọng, sau lưng cô làm không ít chuyện, mà hai ngày thị trường chứng khoán đã khá ổn, thậm chí không đã vượt hơn trước. . . . . .

Ninh Tự Thủy tắt TV, không khỏi vuốt vuốt chân mày, thường xuyên thao túng như vậy, rất là hao tổn tinh thần.

"Hắn bắt đầu hành động?" Liên Phượng Vũ đi tới chủ động xoa bóp bả vai cho cô, hóa giải áp lực của cô.

Ninh Tự Thủy gật đầu, tay nắm lấy tay của hắn không để cho hắn nhúc nhích.

"Em vẫn không chịu sử dụng lực lượng của hồng môn." Liên Phượng Vũ rất không hiểu, thật ra thì Chiêm Dực Dương tuyệt không để ý cô lợi dụng hồng môn trả thù như thế nào, ban đầu để cô thử kế hoạch JK, thì cũng nên đồng ý cô làm việc này.

"Hồng môn là tâm huyết của sư phụ, ông ấy muốn để lại cho anh. Không phải vạn bất đắc dĩ, em sẽ không dùng quan hệ của hồng môn." Ninh Tự Thủy lẩm bẩm dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Liên, anh bây giờ, vui vẻ sao?"

Liên Phượng Vũ dùng ánh mắt dịu dàng lướt lên có vẻ không hiểu: "Anh rất vui vẻ." Chỉ cần ở bên cạnh em, anh đều rất vui vẻ.

Ninh Tự Thủy đứng lên, quay đầu lại ánh mắt dịu dàng nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn: "Em có việc đi ra ngoài một chút, anh ngoan ngoãn chờ em trở lại."

Liên Phượng Vũ gật đầu, ánh mắt đưa cô ra cửa, lưu luyến. Nhất định là sư phụ nói cái gì đó với cô, mới có thể để cho cô bất an như vậy. Tự Thủy, anh hiện tại thật rất vui vẻ, đừng có bất kỳ áp lực gì.

Ninh Tự Thủy đi tới nhà để xe, tay mới vừa kịp chạm đến tay cầm cửa, đầu ngón tay truyền đến dòng điện kịch liệt muốn rút tay trở về đã không kịp, trước mặt bỗng tối sầm, cả người ngã ở trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này Kỷ Trà Thần đang trong phòng họp nhận được một tin nhắn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đứng lên không nói tiếng nào rời khỏi phòng họp, bỏ lại hết khiến toàn bộ nhân viên không hiểu nhìn tổng giám đốc bỏ chạy.

Ninh Tự Thủy khi mở mắt ra, cả người không còn hơi sức, ánh mắt xem xét xung quanh một chút xác định là phòng trong khách sạn của người đánh ngất cô.

Là ai làm như vậy?

Muốn ngồi dậy, nhưng ngón tay chống đỡ lấy tấm mền, còn chưa dựng lên được lại ngã xuống lần nữa. Thân thể cô cư nhiên không còn một chút sức lực, mềm mại giống như cục bông, không thể làm được gì.

Cảm giác như thế khiến cô nhăn mày, trong lòng dâng lên lo lắng, theo bản năng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ ngay cả năng lực xuống giường cũng không có. Điện thoại di động, nút cài ẩn trong máy truyền tin toàn bộ đều không thấy. . . . . .

Không biết có phải bởi vấn đề nhiệt độ của điều hòa hay không, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, gương mặt lửa nóng bỏng như lửa đốt. Trong thân thể ẩn giấu một chút buông thả, thậm chí theo bản năng muốn cở quần áo của mình. . . . . .

Thế nào?

Chẳng lẽ là. . . . . .

Tròng mắt sững sờ, lập tức hiểu phản ứng như thế không phải là bởi vì nhiệt độ trong phòng quá cao, mà là có người trong lúc cô hôn mê đã cho cô uống xuân dược!

"Rốt cuộc là người nào?"

Những lời vừa phát ra thì môi mỏng không khỏi nâng lên cười lạnh. Ngu như vậy vấn đề này còn cần hỏi sao? Trừ Kỷ Trà Thần, còn ai vào đây muốn dùng loại biện pháp này có được cô?

Hắn đã không nhịn được rồi sao? Cứ như vậy không thể chờ đợi, thậm chí ngay cả thủ đoạn hèn hạ đê tiện như vậy cũng dùng đến?

Trong nháy mắt cửa được mở ra, hai người bốn mắt tương giao, ánh mắt Ninh Tự Thủy lóe lên một tia trào phúng, mà con ngươi tĩnh mịch của Kỷ Trà Thần cũng là lo lắng cùng quyến luyến. Sải bước đi phía trước đến bên giường, giọng nói giờ phút này cực kì dễ nghe: "Em làm sao vậy? Không có sao chứ?"

Ninh Tự Thủy theo bản năng né tránh bàn tay hắn, thở gấp nói: "Đừng đụng tôi."

Gương mặt đỏ hồng, quần áo xốc xếch, hô hấp dồn dập, hai chân của cô kệp thật chặt lấy chăn, hình ảnh tươi đẹp như vậy, phản ứng của cô đã nói cho Kỷ Trà Thần biết cô xảy ra chuyện gì.

"Dược lực phát tác, em gánh không được ." Giọng nói trầm thấp rồi lại kiên định. Ánh mắt âm u đang nhìn cô, từng chút từng chút trở nên nóng bỏng.

A, vẫn còn đang diễn trò cho ai nhìn?

Thân thể càng ngày càng nóng, ý thức cũng bắt đầu không rõ ràng, ngay cả nhìn khuôn mặt Kỷ Trà Thần cũng có chút mơ hồ. Ngón tay không bị khống gắt gao níu lấy quần áo của mình, thân thể nhẹ nhàng đang run rẩy. . . . . .

Bàn tay có nhiệt độ giống nhau nắm lấy tay cô, ánh mắt hắn có nghiêm túc khác thường, môi mỏng mím lại: "Để tôi giúp em."

Ninh Tự Thủy trong nháy mắt sáng ngời, môi của hắn đã rơi xuống. Chiếm lấy hương thơm, dùng lực mút thỏa thích, đầu lưỡi tùy ý khuấy động, cực nóng, răng môi điên cuồng giao chiến, liều chết triền miên.

Rõ ràng cảm thấy thân thể mình không chịu khống chế của đại não, tay của hắn mở từng nút áo của cô, cách áo lót thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng thô lỗ vuốt ve chỗ mềm mại, nhào nặn ra đủ loại hình dáng. Miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng muốn kháng cự, nhưng dược lực bắt đầu tác dụng, không để cho cô được ngăn cản hắn dùng nụ hôn nóng bỏng như vậy quấn lấy cô - ý thức từng chút từng chút mơ hồ.

Tay của hắn giống như có ma lực, trong lúc bất tri bất giác đã cởi hết quần áo của cô, mà thân thể hắn cũng trần truồng; dáng người to lớn, bắp thịt đường cong cũng vô cùng rõ ràng, từng đường từng đường; cánh tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, môi hôn da thịt tuyết trắng của cô, khi con ngươi nóng rực chuyển tới vết sẹo dài trông dữ tợn ở giữa bụng cô thì lòng chợt nhói đau , cúi đầu dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp da thịt lồi lõm. . . . . .

Vết thương nơi này cũng là bởi vì đứa bé, bởi vì hắn mà lưu lại! Lúc ấy rốt cuộc chảy máu nhiêu, đau đớn bao nhiêu? Hắn từ trước đến giờ hoàn toàn không vì cô mà nghĩ tới. . . . . . Lòng như dao cắt . . . . . Thậm chí động tác hôn cũng trở nên rụt rè, chậm chạp, khẽ run. . . . . .

"Ưmh. . . . . ." Tiếng rất nhỏ từ môi mọng bật ra, ngón tay bấm thật sâu vào trong chăn, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Là bởi vì thân thể cô vốn nên có phản ứng, hay là bởi vì dược lực phát huy công dụng, ngay cả cô đều không hiểu rõ .

Chỉ biết rõ hôm nay cô nhất định không thoát khỏi, chạy không khỏi nắng, nhất định trầm luân.

Sau một màn dạo đầu, thân thể nặng nề của hắn lần nữa đè trên người của cô, hôn khắp khuôn mặt cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai của cô, ngậm trong miệng, đầu lưỡi liếm láp tiểu linh lung mềm mại kia, nhanh chóng phun ra, lại lần nữa ngậm lại, trêu đùa, hành động như vậy lặp lại không biết bao lần.

Tiếng của hắn như gió mát thoảng vào tai cô: "Chớ khẩn trương, anh sẽ không làm em đau. . . . . ."

Ninh Tự Thủy không có cách nào nói được ra lời, hai tay chỉ bóp mạnh cánh tay hắn, hắn hôn thật sâu, móng tay liền bấm thật sâu, da rách, chảy ra máu đỏ tươi. . . . . .

Mồ hôi hột từ khuôn mặt lạnh lùng của hắn khẽ chảy từng giọt, ướt nhẹp ở trên da thịt của cô, khiến da thịt trắng nõn nóng bỏng. Bụng dưới nam tính của hắn đã sớm ngạo nghễ đứng thẳng, nhưng vì cô hắn vẫn đang kéo dài khúc dạo đầu, đầu ngón tay dịu dàng ra mơn trớn cơ thể cô, khiến nó từ từ vì hắn mà nở rộ, buông thả xinh đẹp, không hề khẩn trương nữa.

Trên giường, hắn chưa bao giờ đối xử dịu dàng như vậy với cô, cho dù trước kia yêu nhau thì cũng chưa từng như thế.

Bắp đùi của hắn chống đỡ ở giữa hai chân cô, bật mở ra, ngón tay hướng chỗ kia tìm kiếm, cảm giác nóng lên từng mảnh, biết đây chính là tin mở của của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng kia, ngày thường con mắt lạnh tanh giờ phút này cũng không chống lại nổi sức mạnh của tình dục, mê ly câu hồn người.

Môi lần nữa hôn lên cô thì hạ thân cũng theo đó mà đi vào, vùi thật sâu vào trong thân thể cô.

Bất thình lình chật chội, khiến cô không thoải mái nhíu mày; dù sao cũng đã năm năm chưa từng bị xâm phạm, nơi đó vẫn không lưu loát như cũ. Móng tay bấm vào sâu hơn, một giây kia là loại cảm giác gì?

Không chỉ là tình, muốn thống khoái, trướng, mà trong lòng còn có đau. . . . . .

Trước kia yêu sâu đậm người đàn ông này, như vậy bây giờ thống hận người đàn ông này cỡ nào! Một tay thay đổi vận mệnh của cô, từ đó rơi vào ma trướng trầm luân nơi địa ngục, không cách nào thấy được ánh sáng và nhiệt độ.

Mà giờ phút này, cô trầm luân ở phía dưới hắn, nếu như có thể tình nguyện lựa chọn bị xuân dược hành hạ đến chết, cũng không cần dây dưa như thế, thân thể dây dưa tiếp đó là linh hồn, giống như số mạng dẫn tới một cái kết, cũng không giải được nữa.

Không gian bên trong cực hẹp bao quanh hắn, khiến máu trong cơ thể hắn càng sôi trào mãnh liệt, dừng lại sau mấy giây ngắn ngủi, sống lưng bắt đầu luận động, đụng chạm nơi mẫn cảm nhất, vách tường mềm mại, đòi lấy khoái cảm vui sướng.