Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 134: 6000+ (1)




Có lẽ là bởi vì Kỷ Trà Thần nói trước cho phòng tiếp tân, cho nên Liên Phượng Vũ và Ninh Tự Thủy cũng không gặp khó khăn gì cả được đưa thẳng tới phòng họp. Liên Phượng Vũbề ngoài xuất chúng, lịch sự nho nhã, nụ cười ấm áp, Ninh Tự Thủy mặc dù đạm mạc như băng, nhưng ngũ quan tinh xảo, cao quý ưu nhã, phong cách trên người bẩm sinh, khiến cho người ở trong văn phòng nhìn đến ngây người, âm thầm than thở bọn họ thật sự đúng là trời sinh một đôi.

Phòng họp to như vậy, viedeo màn ảnh đã tắt, bốn góc để trần, vách tường trag trí bằng những bức tranh, cả phòng màu sắc trang nhã, bụi màu đen trắng, ba loại màu sắc phối hợp, khiêm tốn trong ưu nhã xa xỉ, cũng cho người ta thấy một bầu không khí vô cùng ngột ngạt

Thư ký nhanh chóng đưa tới hai chén Cafe đen, rồi đi ra ngoài, nhưng không có nói rõ Kỷ Trà Thần rốt cuộc khi nào mới đến.

Liên Phượng Vũ nhấm nháp một ngụm cà phê, không khỏi cười nói: "Quả nhiên là công ty lớn, cà phê rất ngon miệng”.

Ninh Tự Thủy tròng mắt nhìn lướt qua chén cà phê mùi thơm lừng, khói trắng từ từ bốc lên, đáy mắt xẹt qua một tia âm u. Đây là cô lần đầu tiên đến công ty của Kỷ Trà Thần, sự hung vĩ của nó không ngôn ngữ nào có thể hình dung. Khó trách hắn luôn rất bận, công ty lớn như vậy, quan hệ người với người rất phức tạp, Kỉ gia đứng giữa hắc bạch đạo, cũng đứng ở chỗ cao nhất, sẽ khiến mọi người sợ hãi.

"Em đang nhớ cái gì" Liên Phượng Vũ thấy cô thật lâu không trả lời, vẻ mặt cũng không được tốt, lo lắng cô có vấn đề.

Ninh Tự Thủy nghiêng đầu, khóe nhếch lên nở nụ cười nhạt, lắc đầu: "Yên tâm, em không sao.”

Liên Phượng Vũ cũng không tin tưởng, nhưng hiện tại đang trong phòng họp của Kỷ Trà Thầnrất nhiều lời không thể tùy tiện nói, chỉ có thể gật đầu. Thấy lọn tóc bên tai cô rớt xuống, đưa tay dịu dàng thay cô vén gọn qua tai. Một màn này đúng lúcKỷ Trà Thần đi tới thấy được, đáy mắt xẹt qua một tia âm u, nhưng rất nhanh khôi phục. Bước nhanh tới, ánh mắt dừng lại một giây trên người Ninh Tự Thủy, rồi mới ngồi xuống mở miệng nói: "Xin lỗi, có chuyện trì hoãn”.

Liên Phượng Vũ thân sĩ cười: "Không sao, là chúng tôi đường đột."

Ninh Tự Thủy không nói gì, chỉ khép hờ đôi mắt nhìn chén cà phê, đôi tay tùy ý khoanh trước ngực, hờ hững, cao ngạo, thái độ không ai bì nổi.

Kỷ Trà Thần thu hồi ánh mắt trên ngườiLiên Phượng Vũ, rơi vào trên người của cô, môi mím lại: "Đi thẳng vào vấn đề, mặc dù Chiêm Dực Dương rất nổi tiếng, nhưng tôi là người làm ăn, sẽ không buôn bán lỗ vốn."

Lúc Liên Phượng Vũ chuẩn bị nói chuyện lại thấy ngón tay của Ninh Tự Thủy chuyển động, lời nói đến cổ họng lại nuốt xuống. Bưng chén cà phê lên nhấp một ngụm chữa sự bối rối ban nãy của mình, đem cơ hội nói chuyện giao cho Ninh Tự Thủy.

"Đất tôi đã quyết định rồi, anh chỉ cần chi tiền. Phương diện tuyên truyền do Liên Phượng Vũ giải quyết, khi nơi này xây xong sư phụ tôi sẽ biểu diễn ở đây năm năm."

Lời nói của Ninh Tự Thủy vô cùng đơn giản, nhưng bao hàm đầy thâm ý. Dựa vào tên tuổi cuảChiêm Dực Dương, hiện tại không có nơi nào cung cấp được chỗ cho ông biểu diễn, bởi vì không gian không lớn, người xem có hạn, Chiêm Dực Dương cũng sẽ không vì mấy chục triệu để lãng phí thời gian biểu diễn.

Địa điểm xấy dựng đã đươc chọn, Kỷ Trà Thần chỉ cần đem tiền bạc đầu tư kiến tạo, sau khi thành phố ma thuật đã kiến tạo xong, chỉ cần Chiêm Dực Dươngbiểu diễn lần đầu có thể đem toàn bộ vốn thu hồi. Đây là một vụ làm ăn rất khả quan, còn có thể đem Kỷ thị lên một đỉnh cao mới.

Môi mỏng của Kỷ Trà Thần nở nụ cười nhàn nhạt, mắt phượng có nhiều ý vịnhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của cô, giống như trời sập xuống cũng không kinh hoảng. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người, trong không khí tràn ngập mùi cà phê.

"Cà phê là tôi mang từ nước ngoài về, ngàn vàng khó mua, không thưởng thức sao"

Con ngươi băng lãnh của Ninh Tự Thủy lướt qua, tầm mắt chẫm rãi rời đi chạm vào ánh mắt của hắn. Đôi môi đỏ thẫm khẽ mở: "Không cần."

Con ngươi Kỷ Trà Thầntrầm xuống, ánh mắt không nhìn Liên Phượng Vũlấy một cái: "Phiền toái tiên sinh ra ngoài trước, tôi muốn có chút thời gian để trò chuyện cùng Ninh Tự Thủy."

Ánh mắt Liên Phượng Vũ khó hiểu dừng ở giữa hai người, thấy ngón tay Ninh Tự Thủy ám hiệu do dự nửa giây gật đầu: "Được." Xoay người rời đi.

Vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mắt Kỷ Trà Thần nhìn cô ngày càng lớn mật, không còn che giấu. ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở một hình dáng, giống như nếu chặt chút nữa sẽ “Pằng” một tiếng đứt rời.

Ninh Tự Thủy cũng không cử động, con ngươi trong suốt cũng ngắm nhìn hắn, không có cầu xin, tự nhiên cũng không có tình cảm.

"Cô hận tôi" ba chữ đơn giản từ môi mỏng tràn ra, đóng băng chín thước.

"Tôi biết anh" Ninh Tự Thủy trả lời gió nhẹ mây trôi, cô không phải Ninh Tự Thủy năm năm trước mỗi khi nói cũng đỏ mặt, kinh hoảng. Huống chi Ninh Tự Thủy đã chết, giờ khắc này ở trước mặt hắn chính là EV, thật cùng hắn không quen biết.

Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống, dung nhan tuấn lạnh hiện lên một tia đau thương, nhưng rất nhanh biến mất không dấu vết. Đứng lên, đứng ở trước mặt cô, thân thể tựa trên bàn hội nghị. Cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm mại của cô, trong nháy mắt hắn rất muốn hôn lên mái tóc cô.

"Cô biết không biết dáng dấp của cô rất giống một người."

Ninh Tự Thủy không có ngẩng đầu, nhưng biết ánh mắt Kỷ Trà Thầnmột mực dính trên người cô, nóng bỏng cùng bá đạo. Mímmôi, cuối cùng không có mở miệng phun ra ba chữ kia.

"Cô ấy đã từng là vợ của tôi, cũng là người tôi yêu nhất." Tiếng nói đê mê cũng có phần tiếc hận. Nhưng con ngươi âm lệ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, quan sát từng biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô.

Khóe miệng Ninh Tự Thủy nở nụ cười lạnh không che giấu, nghiêng đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như đuốc nhìn hắn: "Xin lỗi, tôi đối với anh cùng chuyện tình của vợ trước anh không hứng thú."

Vẻ mặt của Kỷ Trà Thần chợt buông lỏng, cười cười, lại không để ý tới lời của cô tiếp tục nói: "Có thể bởi vì cô rất giống cô ấy, cho nên tôi rất muốn cùng cô nói vài lời. Cô ấy giống như một con thỏ, rất ít nói chuyện. Rất nhiều chuyện tôi hỏi một câu cô ấy chỉ đáp một câu, trả lời không được cô ấy sẽ đỏ mặt. Hoặc là cô ấy sẽ lẳng lặng nghe tôi nói, nhưng cũng không cắt đứt lời tôi..., mà bây giờ tôi muốn nói chuyện với côấy cũng không cơ hội này"

Ninh Tự Thủy thấy ảnh ngược khi hình ảnh của hắn trong mắt cô, cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa, nhưng chỉ có trong lòng cô rõ ràng nhất, trong lòng loại cảm giác đó là cái gì. Châm chọc, đùa cợt, thậm chí là hận!

Hận , cô hận sao mình có thể ngu như vậy, hận tại sao cô bây giờ vẫn có thể ngồi ở đây nghe hắn nói nhảm. Ngày hôm qua nên ném hắn ra ngoài, để cho hắn chết đi. Lúc này cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể tiếp tục nghe hắn nói nhảm.

"Tôi làm sai một chuyện, tôi muốn nếu như cô ấy còn sống, có thể cả đời cũng không cần tha thứ cho tôi."

Kỷ Trà Thần thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng bi thương cùng đau lòng.

"Vậy anh" lời nói đến miệng lại ngừng, Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa cô đã nói lời không nên nói!

Đôi mày của Kỷ Trà Thần nhếch lên: "Cô muốn nói gì"

Ninh Tự Thủy ngoắc ngoắc môi nói: "Tôi muốn nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là anh không chỉ đơn giản muốn nói chuyện anh cùng vợ cũ như vậy chứ"

Kỷ Trà Thần vừa cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên maí tóc dài của cô, thì thầm nói: "Cô có biết hay không, cô như vậy, so với cô ấy còn mê người hơn"

Ninh Tự Thủy cũng cười, khóe miệng cười là châm chọc, là lạnh lùng. Hơi nghiêng đầu, tóc từ trên tay hắn tuột đi, nhìn tấy đáy mắt hắn có một tia mất mát.

"Vậy anh không biết là, anh có vợ, mà tôi cũng có người bầu bạn."

"Liên Phượng Vũ." Ba chữ từ trong kẽ răng phun ra , vẻ mặt cũng biến thành thô bạo khác thường, gân xanh trên tay cũng nổi lên. Hắn biết cô cùng Liên Phượng Vũquan hệ không tầm thường, nhưng không hề cho rằng bọn họ sẽ vượt qua quan hệ bạn bè, mà hình ảnh mới vừa rồi lóe lên trong đầu hắn, khiến cảm xúc của hắn như bị tuột dây cương phóng ra ngoài.

Khom lưng, bàn tay nắm lên eo cô kéo cô lên bàn hội nghị, lật người đè ở trên người của cô, bàn tay át áp chế cổ tay bé nhỏ của cô. Cúi đầu, mặt đối mặt cận kề rất gần, nhiệt tình đằng đằngnhào lên gương mặt của cô, gần thêm chút nữa, liền có thể thưởng thức đôi môi mọng đỏ ngọt ngào của cô rồi.

Con ngươi âm lệ vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô như cũ, giọng nói không vui: "Cô gái, tôi cảnh cáo cô, mặc kệ giữa cô và người đàn ông kia có quan hệ gì, tốt nhất nên dừng ngay lại."

Ninh Tự Thủy chớp mắt, không phản kháng, cũng không nháo. Bờ môi đỏ thắm chỉ nhếch lên nụ cười nhạt, chậm rãi phun ra ba chữ: "Tại sao?"

Kỷ Trà Thần, tại sao?

"Chỉ bằng tôi là Kỷ Trà Thần." Kỷ Trà Thần tăng lực đạo, gần như đem xương cốt của cô bóp nát vụn.

Ninh Tự Thủy tránh ánh mắt của hắn, nở nụ cười. Đúng vậy a, anh đúng là Kỷ Trà Thần, chỉ cần anh muốn liền nhất định phải làm cho bằng được. Nhưng Kỷ Trà Thần, lần này không giống nhau, thật không giống nhau.

Ngón tay Kỷ Trà Thần dọc theo phần eo của cô chậm rãi đi xuống, lúc sắp tới bụng cô, cô ngẩng đầu chủ động hôn lên môi của hắn, khiến ngón tay hắn cứng đờ ngay tại chỗ, không động, không di chuyển.

Vẫn là hương vị trong trí nhớ, hình như cũng là ngọt ngào như thế. Một người cho dù thay đổi như thế nào, nhưng hơi thở bẩm sinh sẽ không thay đổi.

Tóc dài như tảo biển lan tràn trên mặt bàn, mà cô nằm lên bàn, ở phía dưới của hắn, thậm chí cảm thấy vật cứng từ người hắn chống lên cơ thể cô đại biểu cho cái gì. Cũng biết ngón tay của hắn là muốn nghiệm chứng cái gì.

Trên bụng này khắc sâu vết sẹo, là chứng cớ tốt nhất chứng minh cô là Ninh Tự Thủy. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm, không thể để cho hắn được như ý.

Kỷ Trà Thần phản ứng kịp, nghĩ muốn nụ hôn sâu hơn bây giờ, chợt nghe một âm thanh truyền đến từ cửa, quay đầu nhìn lại.

Dương Lưu Vân quăng hộp giữ nhiệt trong tay xuống đất, chaos trắng nóng bắn tung tóe trên nền gạch, thậm chí có chút văng lên làn váy trắng của cô. Ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào Kỷ Trà Thần, phút chốc hốc mắt đã ngập nước đầy uất ức.

Kỷ Trà Thần cũng ngây ngẩn cả người, chân mày cũng nhíu lên, Dương Lưu Vân rất ít khi tới công ty.

Vừa vặn bị bắt gặpNinh Tự Thủy không chút nào kinh hoảng, gợn sóng không kinh hãi từ trong tay của hắn thoát ra, đứng ngay ngắn, chỉnh sửa quần áo một chút. Quay đầu lại nhìn hắn giọng nói vẫn công thức hóa như cũ: "Chuyện còn lại tôi sẽ phái người tới nói chuyện với anh sau, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Nhân lúc Kỷ Trà Thần còn chưa kịp mở miệng, xoay người rời đi, chạm ngay ánh mắt độc ác của Dương Lưu Vân đang nhìn mình, đáy lòng phất qua một tia trả thù. Đang lúc cô lau vai, giọng nói Dương Lưu Vân trầm thấp truyền tới: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Ninh Tự Thủy dừng bước chân lại một chút, cuối cùng cũng không nói ra nửa câu, tiếp tục rời khỏi phòng làm việc. Chuyện còn lại nên do Kỷ Trà Thần tự mình giải quyết.

Liên Phượng Vũ nhìn thấy cô bình an ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Em không sao chứ hại anh lo lắng chết rồi."

Ninh Tự Thủy ngồi ở lên xe, lắc đầu: "Dương Lưu Vân là anh gọi tới đây "

Liên Phượng Vũ giống như là đứa nhỏ làm bậy, gương mặt đỏ lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh thấy em và hắn ở bên trong, không yên lòng, đành phải giả làm thư kí của Kỷ Trà Thần gọi Dương Lưu Vân tới. Anh thực sự lo lắng cho em, chứ không có ý tứ khác"

"Cám ơn anh, Phượng Vũ." Ninh Tự Thủy cắt đứt lời của hắn, đưa tay nắm tay của hắn. Ánh mắt bắt đầu thay đổi dịu dàng, cũng không làm cái gì khác nữa, hắn luôn ở bên ủng hộ, luôn ở bên khích lệ cô.

Liên Phượng Vũ bị phản ứng của cô dọa sợ, lúc phản ứng kịp thì ngây ngốc cười một tiếng: "Không nên nói cảm ơn, em biết mà. Anh chỉ mong em có thể vui vẻ, vui vẻ."

"Em muốn trở về gặp Tịch Nhược."

Liên Phượng Vũ gật đầu, đồng thời chuyển hướng của xe, chạy tới hướng căn phòng mà Ninh Tịch Nhược cùng Trạc Mặcđang ở.

Dương Lưu Vân từng bước từng bước đi tới trước mặt của hắn, nước mắt ở trong hốc mắt quật cường, từng giọt từng giọt chảy xuống. Mãi cho đến khi đứng trước mặt hắn mới dừng bước lại: "Tại sao Thần, tại sao muốn như vậy"

Kỷ Trà Thần mắt khép hờ, nước mắt của cô trong suốt thấu đáo, điềm đạm đáng yêu, nhưng lại không biết vì sao không cách nào đả động tim của hắn, thì ra là ở đây mọi thứ vô thức đã thay đổi. Giơ tay lên, ngón tay dịu dàng lau vệt nước mắt của cô, giọng nói trầm thâpps: "Em về nhà đi, tôi còn có chuyện."

Nói xong, quay người đi.

Dương Lưu Vân xoay người lại ôm lấy eo hắn, dí má vào phía sau lưng của hắn, khóc thút thít nghẹn ngào: "Thần, đừng đi! Đừng bỏ lại em, không nên cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em yêu anh. Em vẫn luôn yêu anh như vậy, anh đừng lạnh nhạt với em được không rốt cuộc em đã làm gì không tốt, anh nói cho em biết, em thay đổi được không?"

Kỷ Trà Thần dừng bước lại, nhưng lại không có mở miệng, chỉ cảm thấy sau lưng có chút ươn ướt.

"Em hiểu rõ anh một mực nghĩ đến cô ấy, nhưng cô ấy đã chết, chết năm năm, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa. Coi như EV đó có dáng dấp giống như cô ấy đi nữa, cũng sẽ không phải là cô ấy! Thần, anh tỉnh táo một chút, anh còn có em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh!"

Kỷ Trà Thần trầm mặt xuống, trời đất u ám, mấp máy môi chuẩn bị mở miệng, hình như liên tưởng đến chuyện gì, lại đem lời nói nuốt xuống. Ngón tay đẩy cô ra, không nói một lời bước ra khỏi phòng họp.

"Thần Thần" hai mắt đẫm lệ trơ mắt nhìn hắn rời đi, lại không có cách nào!

Cắn răng nghiến lợi, vốn là khuôn mặt điềm đạm đáng yêutrở nên âm u dữ tợn. Ninh Tự Thủy đáng chết, EV đáng chết, chỉ cần người nào chiếm đoạt vị trí trong lòng của Thần đều đáng chết.

Ninh Tự Thủy đặt một ly sữa tươi ở bên cạnh cô, nhìn cô mắt không chớp nhìn chằm chằm màn ảnh, không nhịn được hỏi "Con đang xem cái gì"

Ninh Tịch Nhược nghe được giọng nói của mẹ lúc này mới khôi phục tinh thần, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười. Tay chỉ màn ảnh nói: "Đây là cái hôm nay con mới phát hiện, thì ra là hắn vẫn có giao dịch ngầm, nếu như có thể cầm những giao dịch này cho cảnh sát, như vậy Kỷ thị sẽ gánh chịu đã kích rất nghiêm trọng."

Ninh Tự Thủy cẩn thận nhìn tin tức vô cùng bí mật kia, sờ sờ đầu của cô nói: "Làm sao con tìm được thứ này"

"Con học thật lâu, cộng thêm có Trạc Mặcgiúp một tay, cũng không phải việc khó." Ninh Tịch Nhược cũng không muốn nói cho mẹ biết cô đã phải khổ sở kéo thân thể đầy bệnh tật học tập đủ mọi thứ, ngậm bao nhiêu đắng cay.

Cô không nói, không có nghĩa là Ninh Tự Thủy không biết.

"Thế nhưng số liệu của giao dịch vô cùng nghiêm mật, bọn con không thể nào tìm được. Còn nữa, thân thể của con không tốt, đừng làm chuyện này nữa, giao cho mẹ xử lý."

"Con có thể tìm được." giọng nói Ninh Tịch Nhược chắc chắn, ánh mắt mềm mại để lộ ra vẻ chăm chú.

"Không thể."

Khuôn mặt của Ninh Tự Thủy thoáng một cái lạnh đi, nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu nói vô cùng nghiêm túc: "Không cho phép con hồ đồ, dưỡng bệnh cho tốt. Mẹ tuyệt đối không chấp nhận việc con xuất hiện trước mặt hắn, tuyệt đối."

"Mẹ" Ninh Tịch Nhược cầu khẩn, trừ cô ra không có ai có thể đến bên cạnh hắn lấy được những số liệu này. Nghe chú Hoàng miêu tả, Kỷ Trà Thần cũng không tính là người quá mức máu lạnh, ít nhất nếu như mà biết rõ cô là con gái ruột của hắn, cũng sẽ không động thủ một lần nữa.

"Tịch Nhược, nghe lời. Vì mẹ mà suy nghĩ một chút, vì Trạc Mặc suy nghĩ một chút. Nó lo lắng cho thân thể con biết nhường nào, con không thể mạo hiểm, có thể không làm nó lo lắng được không?" Ninh Tự Thủy lần đầu tiên dùng giọng nghiêm túc nói chuyện với cô.

Tịch Nhược là mạng sống của cô, cô tuyệt đối không để Tịch Nhược xảy ra chuyện không may.

Ninh Tịch Nhược cắn môi, gương mặt không cam lòng. Mẹ ở trong lòng cô là qua trọng nhất, Trạc Mặc xếp thứ hai. Còn đối với Kỷ Trà Thầnhận, cũng xếp lên trên thứ ba. Lâu như vậy, mẹ một chút tiến triển cũng không có, bọn người xấu kia cũng không chịu bất cứ trừng phạt nào, không công bằng, không có chút công bằng nào.

Ninh Tự Thủy đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nói: "Không cần lo lắng, mẹ sẽ xử lý chuyện này. Mẹ nói rồi, mẹ muốn con vui vẻ lớn lên, không có phiền não ưu sầu. Về phần những người kia, con sớm muộn cũng sẽ thấy được bọn chúng có bao nhiêu thê thảm."

Ninh Tịch Nhược quật cường nửa ngày, há mồm muốn nói chuyện, lại bị nghẹn giữa cổ họng.

Mẹ, con chỉ là lo lắng, lo lắng bản thân mình không chống đỡ nổi tới khi thấy màn kia thôi.

Những lời này cô không dám nói ra, sợ mẹ lo lắng. Vì đến gần Kỷ Trà Thần, vì nghĩ biện pháp phá huỷ hắn, mẹ gần đây lại gầy đi, không nên để mẹ lo lắng cho mình nữa.

Bàn tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, nước mắt đảo quanh đáy mắt, lại bị cô bức lui xuống. Ninh Tịch Nhược, mày nhất định phải chống đỡ. Vì không để cho mẹ đau lòng, mày nhất định phải kiên trì.

Ninh Tự Thủy cắn môi rũ mắt, lâm vào một hồi trầm tư. Vì Tịch Nhược, cũng vì Liên Phượng Vũ.

Trạc Mặc đứng ở ngoài cửa, cho đến khi sửa trong chén lạnh đi, cũng không có tiến vào. Lời của hai người, hắn đều nghe được. Ý nghĩ trong đầu Tịch Nhược, hắn cũng rõ ràng.

Tịch Nhược, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho, xin đừng sợ!

Hợp tác nhanh chóng được tiến hành, tất cả mọi việc đều do Liên Phượng Vũ phụ trách, mà Ninh Tự Thủy ở nơi này cũng chỉ nghiên cứu về những số liệu giao dịch ngầm của Kỷ Trà Thần không cho ai biết, còn có Tịch Nhược làm bạn, quan tâm thân thể của cô khỏe mạnh.

Sau chuyện xảy ra ngày đó một tuần trời vẫn yên biển vẫn lặng, mà Kỷ Trà Thần cũng không xuất hiện trước mặt Ninh Tự Thủy. Bên ngoài là tuyên bố đến Anh quốc xử lý công chuyện, nhưng chỉ có Si Mị biết Kỷ Trà Thần phải đi Đài Bắc, bởi vì đi theo bên cạnh hắn (KTT) còn có hắn (Si Mị).

Ninh Tự Thủy từ chỗ thi công đi ra, yên lặng trên con đường không có mấy người, xe chạy qua cũng không có mấy. Chung quanh vừa yên tĩnh, vừa lúc chuẩn bị đi tới chỗ xe của mình, chợt sau lưng có bóng đen thoáng hiện, tiếp đó mũi cô bị khăn tay bịt lại, vật lộn một phen, trước mặt bỗng tối sầm, cả người liền hôn mê.

Hai người đàn ông này ôm cô vào chiếc xe tải màu đen, một người đàn ông lúc lọi khắp người cô một lần, đem chiếc điện thoại của cô ném ra. Xe chạy như bay trên đường lớn, như mũi tên không biết phương hướng.

Liên Phượng Vũ mới vừa cùng Chiêm Dực Dương nói xong chuyệnc ủa Hồng môn, phát hiện sắc trời đã tối. Lấy điện thoại gọi cho Ninh Tự Thủy, phát hiện thế nào cũng không có người nghe, trong lòng có cảm giác bất an. Lại gọi điện thoại hỏi Trạc Mặc, Ninh Tự Thủy cũng không có đến đó.

Cô rốt cuộc đi nơi nào thường ngày cô không phải không biết chừng mực như thế này, không có liên lạc với hắn.

Liên Phượng Vũ trở về đi tới trước mặt Chiêm Dực Dương, giọng nói cấp bách: "Sư phụ, Tự Thủy không thấy, người biết cô ấy ở đâu không?"

Chân mày Chiêm Dực Dương cau lại: "Ta có thể nhìn thấy được tương lai, không phải Thiên lý nhãn. Ta làm sao biếtnó đi nơi nào"

"Tự Thủy không thấy, con gọi điện thoại không gọi được, con lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện." khuôn mặt ôn hòa của Liên Phượng Vũ toàn bộ đều là lo lắng, chân mày nhíu chặt một chỗ.

Chiêm Dực Dương không lo lắng chút nào, nhấp một miếng trà: "Đừng lo lắng như vậy, Tự Thủy sẽ không có chuyện gì. Bản lĩnh của nó con cũng không phải không biết."

Nói thì nói thế, nhưng hắn thế nào cũng không thể an tâm. Ninh Tự Thủybản lĩnh không thua hắn, nhưng một khi người đông thế mạnh, một mình cô làm sao cản nổi, gần đây cũng quá bận rộn, không quan tâm tới lịch trình của cô, nếu không giờ phút này hắn cũng không phải không biết đi chỗ nào tìm cô.

Chiêm Dực Dương nhìn bộ dáng đồ đệ lo lắng, âm thầm than thở. Mức này si tình ah~

Trạc Mặc cầm điện thoại di động nhìn Tịch Nhược, do dự thật lâu mới quyết định nói cho cô biết.

"Mẹ không thấy."

Tim Tịch Nhược bỗng chốc đập kịch liệt. Một luồng nhiệt lưu trong thân thể trào thở gấp, không nhịn được ho khan, lần này so với lần trước càng ho lợi hại hơn, vẻ mặt đột nhiên trắng bệch. Tay ôm chặt lấy ngực, gian nan nói ra một câu: "Mang em đi tìm mẹ."

Trạc Mặc ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, con ngươi đen láy có chút đau lòng. Biết rõ cô sẽ có phản ứng như thế, hắn không nên nói cho cô biết.

Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược níu thật chặt lấy tay của hắn, tiếng ho khan không ngừng, vẻ mặt có mấy phần khổ sở. Chợt bụm miệng, sau mấy tiếng ho khan, chất lỏng ấm áp chảy xuôi theo lòng bàn tay cô, dọc theo khe hở chậm rãi chảy xuống, nhuộm đỏváy trắng của cô.

Trạc Mặc bỗng căng thẳng, tiếng nói bỗng run rẩy: "Tịch Nhược"

Tâm chợt đau nhói, máu đỏ tươi chói mắt là thế, khiến tim hắn đau nhói.

"Em muốn đi tìm bà ấy!" Tịch Nhược quật cường từ ngực của hắn thoát ra, hai chân đứng trên mặt đất, thân thể nho nhỏ lung la lung lay, giống như bươm bướm giãy giụa trước giông bão, yếu ớt như vậy, nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy.

Dưới chân mềm nhũn, cả người nằm trên đất, vừa ho kịch liệt, chất lỏng từ trong thân thể tuôn ra, khóe miệng chảy màu càng ngày càng nhiều, muốn ngừng cũng không ngừng được.