Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 130: Sai lầm đã chỉnh sửa (4)




Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, cổ họng đau đớn khó chịu, giống như có một cái gai đâm vào cổ họng, không nuốt vào được cũng không nhổ ra được, đau đến cực hạn.

"Anh không nhìn thấy dáng vẻ sắp chết ở trong phòng giải phẫu cửa cô ấy, tôi lừa cô, nói anh đang ở ngoài cửa đợi cô đi ra ngoài, cô đột nhiên có ý chí sinh tồn rất mạnh, cô ấy chỉ vì anh mới sống sót, nhưng cũng bởi vì anh mà tuyệt vọng đến chết. Quyền lực của anh lớn hơn nữa thì như thế nào? Anh cuối cùng cũng mất đi cô gái mình yêu thương nhất, còn có con gái ruột của mình. Ha ha, cũng chính tay anh đã giết chết nó. . . . . ."

Ánh mắt ác độc của bác sĩ Hoàng nhìn hắn chằm chằm, ngay lúc này hắn cũng không phải giống như Ninh Tự Thủy nói là diễn trò trước mặt của Kỷ Trà Thần, mỗi câu hắn nói đều là tự đáy lòng, hận trong lòng cũng là thật. Nếu như không phải là sợ phá hư kế hoạch của Ninh Tự Thủy, hắn thật muốn đánh Kỷ Trà Thần. . . . . .

"Các người trốn tránh năm năm, thì tại sao xuất hiện trả thù?" Đường Diệc Nghiêu giờ phút này là người đứng xem sáng suốt, thấy Kỷ Trà Thần vẫn còn trong mất hồn, mở miệng hỏi

"Bởi vì hắn cùng người đàn bà kia không xứng đáng có được hạnh phúc." Cô gái khan tiếng vang vọng trong không gian, tới tới lui lui. Một đôi mắt khô héo không có sinh mạng, nhìn chằm chằm Kỷ Trà Thần tràn đầy địch ý

Kỷ Trà Thần nhăn mày lại, hất cằm lên, môi mỏng khẽ mở: "Lời của cô có ý tứ gì?

Cô gái muốn mở miệng, lại bị bác sĩ Hoàng bắt được tay, hắn thê lương cười một tiếng: "Thôi, hay là tôi nói, tất cả sự tình tôi đều rõ ràng hơn cô." Vỗ nhẹ vào lưng cô gái, hắnlảo đảo đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Kỷ Trà Thần: "Năm năm trước thân thể Ninh Tự Thủy mặc dù không tốt, nhưng còn không đến mức sinh non. Đêm đó tuyết rơi vô cùng lớn, thời tiết cũng lạnh khác thường, đã muộn rồi có một cô gái tới tìm cô, không có ai biết cô ta nói gì với Ninh Tự Thủy, nhưng Ninh Tự Thủy chân không điên cuồng chạy ra bên ngoài . . . . . . Tới khi tôi tìm được cô ấy. . . . . .

Dừng lại một chút, mím môi nụ cười châm chọc càng sâu hơn.

"Cô ngồi ở trên mặt tuyết, máu tươi đầy đất, cô khóc nói với tôi nếu như đứa bé này sanh ra được nhất định bị anh tổn thương, cô tình nguyện đứa bé chưa từng đến. Cô tuyệt vọng đánh vào bụng mình. . . . . . Muốn đánh hỏng đứa bé. . . . . .

Thân hình cao lớn của Kỷ Trà Thần dưới ánh đèn sáng mà cô độc thê lương, thân thể cứng ngắcnhư khoong thể nhúc nhích. Lời nói của hắn nhẹ như vậy, nhưng vận mệnh nặng nề như thế. Thậm chí hắn cũng có thể thấybông tuyết rơi vào ban đêm, cô nhiều tuyệt vọng thế nào, có nhiều điên cuồng thế nào, đau đớn ra sao.

Nhưng cô gái kia là ai ? Cô rốt cuộc nói gì với Ninh Tự Thủy.

Bác sĩ Hoàng thấy ánh mắt mang theo nghi ngờ, vết máu ở khóe môi khô lại: "Cô gái kia chính là của vợ tốt của anh, Dương Lưu Vân."

Kỷ Trà Thần lần nữa bị tin tức này kinh hãi, Vân Nhi đã đi tìm Ninh Tự Thủy chuyện hắn hoàn toàn không biết, huống chi ban đầu an bài Ninh Tự Thủy ở bệnh viện Vân nhi từ trước đến giờ cũng không biết. Lướt trên ánh mắt lạnh lùng, tầm rơi trên ngườiĐường Diệc Nghiêu.

Đường Diệc Nghiêu có chút chột dạ, dù sao ban đầu là hắn nói cho Dương Lưu Vân tin tức liên quan đến Ninh Tự Thủy.

"Các ngươi giết hại hai cái sinh mạng vô tội, mà tôi chính là người giúp đỡ hung thủ. Ha ha. . . . . . Hôm nay tôi bịbệnh ung thư thật là báo ứng a! Người đang làm, trời đang nhìn, sớm muộn sẽ đến lượt các người. Họ chết cái chết oan uổng như vậy, các người cũng sẽ không tốt hơn, nhất định sẽ bị phải trừng phạt. Ha ha. . . . . ."

Cô gái điên điên khùng khùng ngửa đầu cười to, nước mắt đều chảy ra . . . . . . Năm năm trước cô ở trong tuyết tỉnh lại phát hiện không thấy đứa bé, cô cũng không có gì mặt mũi trở về gặp bác sĩ Hoàng, sợ hãi trốn đi.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônNăm năm rồi, chính là cô đều trong những ngày trốn tránh, không có một ngày trôi qua bình an. Ban đầu vì tiền làm thương tổn một cô gái vô tội, hiện tại rốt cuộc có báo ứng.

Cô bị ung thư, giai đoạn cuối, không cách nào chữa khỏi. Thừa dịp cô còn một hơi thở, trở lại chính là muốn tìm bác sĩ Hoàng nói cho hắn biết, đứa bé mất tích, nhưng lại không ngờ Ninh Tự Thủy cùng đứa bé đều rất tốt. . . . . .

Hiện tại nếu như có thể giúp Ninh Tự Thủy trừng phạt tên ác ma này, cô coi như là chết cũng nhắm mắt! Cuối cùng có thể vì chuộc tội cho lỗi lầm của mình!

Bóng dáng của Kỷ Trà Thần lung lay, chập chờn mấy bước chân mới đứng vững. Trong con mắt âm u toàn là đau đỡn, hối hận, như có như không lắc đầu, giọng trầm thấp nói: "Làm sao có thể? Nó thật là con gái tôi sao?"

Hắn rõ ràng không biện pháp có đứa bé, làm sao sẽ khiến Ninh Tự Thủy sinh con?

"Loại chuyện như vậy chúng tôi có cần phải lừa anh hay không? Huống chi. . . . . . Cô và đứa bé cũng đã rời đi. Xin anh không nên vũ nhục con người thiện lương ấy, nếu như anh còn chút nhân tính."

Bác sĩ Hoàng lạnh giọng hừ xuống.

Hồi lâu, bên trong phòng khách không có bất kỳ người nào mở miệng, một sự an tĩnh, tĩnh mật chỉ còn lại tiếng hít thở dây dưa cùng một chỗ.

Bước chân của Kỷ Trà Thần không khỏi lui về sau hai bước, đột ngột ngã ngồi ở trên ghế sofa. Thân thể máy móc , cứng ngắc. . . . . . Vẻ mặt hoảng hốt, con ngươi trống rỗng, thật lâu không phản ứng kịp.

Mình, thật giết chết con gái ruột thịt của mình?

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Con ngươi sắc bén chăm chú nhìn hai tay của mình, đôi tay này cư nhiên tự tay giết chết con gái ruột thịt của mình!

Đường Diệc Nghiêu nhìn bác sĩ Hoàng với cô gái kia một chút, chần chờ mở miệng: "Kỷ thiếu gia, bọn họ xử lý như thế nào?"

Cả người Kỷ Trà Thần trở nên đờ đẫn, cúi thấp đầu, không có ai thấy rõ vẻ mặt hắn, tâm tình hắn là gì. Sau khi biết chân tướng tàn nhẫn như vậy! Ánh đèn rơi trên người của hắn, lạnh bạc, cô độc, bi thương.

Không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, bi thống đau lòng.

Bác sĩ Hoàng biết hắn đã tin tưởng lời nói của bọn họ, tin tưởng đứa bé kia là máu mủ của hắn, mà hắn tự tay giếtmáu mủ của mình. Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi người. Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không phải không có tình cảm, nhưng sớm biết hôm nay ban đầu cần gì phải?

"Kỷ thiếu gia . . . . ." Đường Diệc Nghiêu cũng rất tiếc hận Kỷ thiếu gia mất đi đứa bé, nhưng dù sao đã qua năm năm, mà hai người khiến Lưu Vân mặt mũi mất hết. . . . . .

"Cút. . . . . . Biến, toàn bộ tất cả cút đi ra ngoài!" Kỷ Trà Thần không có ngẩng đầu, nhưng tiếng vô cùng thô bạo, cả người đều run lên, dù sao chăng nữa là người nào giờ phút này người nào tới gần đều có kết quả —— máu tươi đầm đìa!

Đường Diệc Nghiêu sững sờ, ý tứ của Kỷ thiếu gia, là cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ? Ninh Tự Thủy đã chết năm năm, tất cả mọi chuyện cũng nên quên đi. Chẳng lẽ không vì Lưu Vân suy nghĩ một chút?

Bác sĩ Hoàng và cô gái nhìn nhau một chút, dắt díu lấy lẫn nhau, chậm rãi đi bên ngoài đi. Bước chân dừng lại ở cửa ra vào, hắn quay đầu lại thấy thân thể Kỷ Trà Thần dường như đang run rẩy. . . . . .

Có lẽ —— là hắn nhìn lầm rồi.

"Hỏa hoạn năm đó không phải là cô trốn không thoát, mà là cô từ trước đến giờ không nghĩ tới muốn sống.๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - ĐônBởi vì hỏa hoạn là cô tạo nên. Cô nằm ở trong bồn tắm tuyệt vọng cắt cổ tay mình, lúc cô bị lửa thiêu đốt thân thể thì anh đang ở đâu?"

Từng chữ từng câu, huyết lệ dung hợp, không khỏi bi thương, tuyệt vọng.

Kỷ Trà Thần vẫn không có ngẩng đầu, cũng không ra tiếng.

Bác sĩ Hoàng rũ chân mày xuống, nhếch miệng lên cười nhạt một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Thật ra thì cô ấy cũng không nhất định sẽ chết, bởi vì cô trước khi chết đi tìm anh, nhưng anh không để ý cô ấy. Lúc đó anh đang ở đâu? Làm cái gì? Đó, ngày đó có phải anh đang cùng vợ mình tuyên bố cho toàn thế giới biết hai người hạnh phúc nhường nào. Mà cô lại dùng máu tươi rửa sạch,xoá hết ba nămtình cảm, một cây đuốc đốt cháy tất cả những tình cảm mà cô ấy ành cho anh, bao gồm cả chính cô."

"Kỷ Trà Thần, thật ra thì anh rất đáng thương! ! !" . . . . . .

Bác sĩ Hoàng cùng cô gái bước ra khỏi biệt thự, lập tức một chiếc xe con chạy như bay đến, nhán ngủi mười giây đã đem bọn họ ngồi trên xe. Hai người đến trên xe mới phản ứng được, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Tự Thủy, không khỏi thét chói tai: "Tự Thủy, sao cô lại tới đây?"

Ninh Tự Thủy quét mắt nhìn ngôi biệt thự kia, xe càng lúc càng xa, biệt thự biến mất ở trước mắt. Nơi đó chính là nơi cô sinh sống ba nă, ba nămcuộc đời của cô ở đó.

Không hỏi thành công hay không, nếu như không thành công bọn họ cũng sẽ không sống sót mà đi ra ngoài.

"Mặc dù Kỷ Trà Thần không xuống tay với hai người,nhưng không có nghĩa là Dương Lưu Vân sẽ bỏ qua cho các người. Từ hôm nay trở đi các người ở cùng vớiTịch Nhược không nên tùy ý xuất động, mọi chuyện giao cho Trạc Mặc xử lý."

Bác sĩ Hoàng sững sờ, không ngờ Ninh Tự Thủy vẫn còn quan tâm đến an nguy của bọn họ, lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm tự mình đến tiếp ứng.

Hàn Chân, nước mắt cảm động rơi xuống, hút nước mũi nức nở nói: "Năm đó chúng tôi lừa gạt cô...cô vẫn còn quan tâm chúng tôi. Tôi sắp là người chết rồi, cô cần gì mạo hiểm, ngộ nhỡ bị hắn phát hiện rồi, tất cả liền uổng phí."

Ninh Tự Thủy từ trong bao móc ra khăn giấy lau khô nước mắt của cô, cặp mắt hờ hững nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xẹt qua một tia tiếc hận.

"cái này là quá khứ rồi, cám ơn cô năm đó vì Tịch Nhược làm. Tôi không biết bệnh tình của cô nghiêm trọng đến mức nào, nhưng tôi đã liên lạc chuyên gia nước ngoài nổi tiếng về làm xét nghiệmc ho cô, xem một chút có thể cứu chữa hay không!"

"Ô ô. . . . . . Tự Thủy. . . . . ." Hàn Chân khóc càng thêm đau lòng, ngã nhào trong ngực bác sĩ Hoàng, không kềm chế được.

Ninh Tự Thủy mặt như cũ không chút biểu cảm, băng sơn ngàn năm không cách nào hòa tan nổi. Nhưng trong lòng thì tràn đầy phiền muộn, cô đã chết qua một lần, hiểu cái chết có bao nhiêu gần. Hàn Chân, thật có lỗi năm đó lừa gạt mình, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Huống chi hiện tại cô cũng giúp mình, thật lòng sám hối, còn có cái gì không thể tha thứ. Ngộ nhỡ bệnh của cô không trị hết, chẳng lẽ mình còn phải cùng một người chết so đo sao?

Liên Phượng Vũ chuyên tâmlái xe, nhưng ánh mắt vẫnquét qua Ninh Tự Thủy, tâm sự rất nặng, không cách nào mở rộng chân mày.

Tự Thủy, em lại khổ sở rồi sao? . . . . . .

Không biết qua bao lâu, cho đến khi sắc trời tối hẳn, đèn rực rỡ lên. Trong thư phòng một mảnhhắc ám, hắn vẫn duy trì một động tác chưa từng thay đổi, bả vai nhẹ nhàng run rẩy. . . . . .

Lòng như đao cắt.

Nước mắt lặng lẽ không tiếng động từ đáy mắt tràn ra, trên dung nhan lạnh lùng mặc sức càn rỡ. Đôi tay đặt bên môi thật chăn, cắn ngón tay của mình, khoang miệng có nồng nặc mùi vị máu tươi, nước mũi nhẹ nhàng chảy xuống. Nghẹn ngào không lên tiếng, như có ngàn vạn kim châm trong miệng, đau triệt nội tâm.

Không có vết thương, nhưng cũng không có cách nào khép lại.

Trong đầu cái gì cũng đã không nghĩ tới, toàn bộ đều là Ninh Tự Thủy! Ninh Tự Thủy! Ninh Tự Thủy! tất cả đều là hình ảnh từ khi gặp nhau đến bây giờ điên cuồng chui vào trong đầu, một lần lại một lần.

Trong trong lònghận ý, cố chấp, trong nháy mắt tan biến, liên tục chạy trốn, giống như ở nơi này một giây mình đột nhiên tỉnh táo.

Mình đến rốt cuộc đã làm cái gì?

Làm sao lại không tin cô đây? Làm sao tự tay giết chết máu mủ của mình, như thế nào lại buộc cô tự sát?

Cô có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu bất lực, bao nhiêu tuyệt vọng?

Nghĩ lại tới hắn đều hạnh hạ cô mỗi ngày, nghĩ đến lúc cô nức nở bày tỏ. . . . . . Thì ra là, không phải là diễn trò, không phải lừa gạt, mà là thật tâm thật ý tỏ tình!

Anh yêu em, ba chữ, hắn chưa bao giờ nói với cô; nhưng cô lại nói với hắn, đổi lại chính hắn cũng không cách nào xóa hết tổn thương.

Cô đi trên năm mét than lửa, vết thương chồng chất sau đó ngã ở trên đống tuyết; cô ở bệnh viện tận mắt nhìn hắn giết đứa bé của bọn họ.Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônĐứa bé, vẫn luôn là mong muốn của hắn, khát vọng. Nhất là cùng Ninh Tự Thủycó đứa bé. . . . . . Nhưng số mạng lại đùa giỡn hắn như vậy. . . . . .

Cho tới nay, thứ hắn khát vọng nhất thì ra đã từng tồn tại, nhưng cuối cùng cũng mất đi, chung quy là do hắn. Ngón tay cũng đã nhớ đến khi chạm vào đưa snhor là cảm giác gì, hắn còn chưa bao giờ ôm đứa nhỏ lấy một lần. . . . . .

Đứa bé bị chính hắn tự tay ném trên mặt đất, hình ảnh máu thịt be bétmột mực quanh quẩn trong đầu, xua đi không được! Cùng vẻ mặt tuyệt vọng của Ninh Tự Thủy, từng chút từng chút hợp lại với nhau.

Khổ sở cúi đầu , đôi tay dính nước mắt cắm, tóc đen đã ươn ướt. dung nhan lạnh lùng, nước mắt mơ hồ, từng giọt nhỏ lăn dài, rơi trên sàn nhà lạnh băng.

Ánh trăng nhàn nhạt, ánh sáng trắng xuyên qua thủy tinh trong suốt chiếu vào; bi thương như thủy triều, cuốn tới, che mất tất cả. . . . . .

"Cái gì? Đứa bé kia thật sự là cuat Thần hay sao?" Dương Lưu Vân cả kinh, phản ứng kịp, tức giận quát: "Vậy tại sao anh lại muốn đem báo cáo cho anh ấy nhìn? Anh sao lại muốn cho anh ấy biết đứa bé của Ninh Tự Thủy là con anh ấy?" (Đến đoạn này Min thực muốn nhào vào xé nát mặt con này ra)

Đánh lung tung trước ngực hắn, lại bị hắn túm lấy một cánh tay. Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm cô, trầm thấp nói: "Đây là anhthiếu Ninh Tự Thủy. Huống chi đó là đứa bé của Kỷ thiếu gia, hắn có quyền biết."

"Cho nên anh để anh ấy biết, cũng cho anh ấy biết em đi tìm Ninh Tự Thủy."

Dương Lưu Vân cắn răng nghiến lợi rút tay của mình về, ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn người xa lạ.

Đường Diệc Nghiêu cau mày, nhìn cô phản ứng quá kích động, trong lòng có chút lo lắng. Chẳng lẽ Lưu Vân thật sự nói gì với Ninh Tự Thủy sao, khiến Ninh Tự Thủy nổi điên, sinh non đứa nhỏ?

"Lưu Vân, nói cho anh biết, em và Ninh Tự Thủy nói qua cái gì."

Dương Lưu Vân sững sờ, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Lời của anh có ý tứ gì? Anh đang hoài nghi cái gì? Em cũng chỉ là đi quan tâm cô ấy mà thôi, còn có thể nói gì?"

"Quan tâm cô ấy? Vậy tại sao cô ấy chạy ra khỏi bệnh viện?" Đường Diệc Nghiêu tiến lên một bước, cúi đầu, mặt dựa vào cô rất gần, hơi thở phả trên mặt cô.

Dương Lưu Vân lập tức hoảng loạn, ánh mắt chột dạ không dám nhìn tới ánh mắt của hắn. Cúi đầu, cắn môi nói: "Em làm saobiết. . . . . . Em thật sựkhông có nói qua cái gì! Em chỉ là quan tâm cô ấy. . . . . ."

Ngẩng đầu ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn hắn, đôi tay chủ động níu lấy cổ áo hắn, nức nỡ nói: "Anh Diệc Nghiêu, chẳng lẽ ngay cả anh cũng không tin tưởng em sao? Em thật sựkhông có. . . . . . Lúc bọn họ không ở cùng một chỗ, em cần gì làm điều thừa khiến Thần chán ghét ta? Em thật sự chỉ là lo lắng cô ấy mà thôi. . . . . ."