Hôn Nhân Thuần Huyết

Chương 1: Tên tôi là Cố Nhất




Tôi tên Cố Nhất, là một Omega nam, năm nay 21 tuổi.

Tuy rằng tôi tên là Cố Nhất nhưng tôi không phải đứa con độc nhất của cha mẹ, cũng không phải con đầu lòng, nhưng tôi lại là đứa duy nhất có giới tính Omega.

Đúng thế, tên này của cha mẹ tôi đặt chú trọng vào việc ngắn gọn lại rõ ràng, nói thô lỗ chút thì là đơn giản, mạnh bạo.

Chắc là vì đã phí hết kiên nhẫn và tài hoa để đặt tên cho 4 người anh Alpha của tôi rồi nên đến lúc đặt tên cho tôi, họ đã đạt tới cảnh giới đơn giản hóa.

Tôi hiện đang là sinh viên năm 3 khoa Y học chuyên ngành Chữa trị tinh thần lực của Học viện Liên Bang Omega Đệ Tam. Học viện Liên Bang Omega Đệ Tam này là nơi duy nhất hiện nay đào tạo đại học dành riêng cho Omega.

Như tôi đã nói ở trên, tôi có 4 ông anh Alpha, 2 người theo cha đi kinh doanh, 2 người theo ông nội vào quân đội. Còn tôi, mượn lời của Cố nữ sĩ nói chính là: Muốn làm gì thì làm.

Tôi: "..."

Tôi lập tức nổi giận: "Cái gì mà muốn làm gì thì làm? Mẹ kỳ thị giới tính hả? Mẹ cũng là một Omega đó!"

Sau đó tôi bị cha tát vào đầu x1 cùng với đó là cái nhìn khinh thường từ Cố nữ sĩ x1.

Ôi, cái cuộc đời Omega khốn khổ này.

Nhưng tôi nghĩ mình vẫn cần phải tích cực vươn lên, không thể cứ chờ đến tuổi rồi gả cho một tên Alpha sau đó sinh ra một đống nhóc con ầm ĩ, cứ sống ngơ ngơ ngác ngác như vậy đến hết đời được. Dù sao thì cần vẫn phải có một sự nghiệp cho riêng mình, ngay cả Cố nữ sĩ cũng là một giáo viên dạy chữa trị tinh thần lực.

Tôi quyết định đi theo Cố nữ sĩ, vì vậy tôi trở thành một sinh viên chuyên ngành chữa trị tinh thần lực.

Ngày Cố nữ sĩ nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của tôi còn đặc biệt tặng cho tôi một nụ cười hài lòng khiến tôi được yêu thương mà thấy lo sợ.

Đêm trước ngày khai giảng, tôi bị gọi đến thư phòng nói chuyện. Cha tôi chuyển lời chúc mừng từ ông nội và mấy ông anh đến tôi. Cuối cùng còn chúc mừng tôi một chút, sau đấy dặn dò mấy chuyện về quy định dành cho sinh viên và vấn đề an toàn với tôi rồi nhìn về phía Cố nữ sĩ.

Cố nữ sĩ "ừ" một tiếng, tiếp nhận micro từ cha – nối tiếp câu chuyện: "Ngoài những thứ này, chúng ta còn hy vọng con có thể tự mình kiếm được một chốn nương thân. Bạn học cùng trường thì không thể phát triển quan hệ yêu đương rồi, nhưng anh chị em của bạn học con vẫn nên để ý một chút, dù sao — con cũng không còn nhỏ nữa." Nói xong, bà thương hại nhìn tôi một cái.

Tôi: "..."

"Vâng mẹ! Không thành vấn đề đâu mẹ!"

"Ừ, đi ngủ đi."

Tôi đau thương buồn bã quay về phòng ngủ.

19 tuổi còn chưa từng tiếp xúc với bạn học khác giới có thể trách tôi sao? Ngày đêm cực khổ để thi đỗ vào học viện chuyên ngành y khoa dễ dàng lắm hả? Hừ hừ.

Lại nói đến năm 16 tuổi tôi thành niên, lần đầu tiên trải qua kỳ phát tình trong truyền thuyết, bị cái cảm giác khủng khiếp không tự kiểm soát được đó làm cho kinh hoàng. Từ đó trở đi tôi mới hiểu rõ là một Omega có bao nhiêu bất lực và yếu đuối.

Sau đó khi được Cố nữ sĩ tiêm thuốc ức chế cho, tôi cả người ướt đẫm nằm trên giường, nhìn trần nhà, hỏi bà: "Mẹ ơi, sau này...con nên làm gì mới tốt?"

Cố nữ sĩ nhìn tôi một cái rồi tiếp tục thu dọn hộp thuốc: "Giống như mẹ, tìm một người như cha con làm bạn đời là được."

Tôi nghĩ nghĩ, đúng vậy, tìm được một người làm bạn đời là tốt rồi.

Thế nhưng...Tôi không muốn tìm một ông chú nghiêm túc như bố tôi đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn vì đã đọc.