Hôn Nhân Thất Bại

Chương 54




Sau đêm dã ngoại ấy, quan hệ giữa tôi và Cố Dung Dịch coi như bước vào một giai đoạn mới.

Phần tử có sở thích tám nhảm cuồng nhiệt như Thái Thái đương nhiên không buông tha bất cứ tình tiết nhỏ nào, bày ra tư thế nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành chuyện đêm hôm ấy.

“Chú ý dưỡng thai có được không hả?” Tôi nghiêm mặt nghiêm túc giáo huấn.

Ấy thế mà Thái Thái lại chẳng thèm để ý, chỉ tiếp tục phát huy tinh thần của một bà tám: “Kỹ thuật của bác sĩ Cố thế nào, không phải anh ta công việc bận rộn sao? Áp lực nhiều như thế, có ảnh hưởng gì đến phương diện kia không?”

Tôi quyết định đi theo con đường “bình tĩnh”, chậm rãi thốt ra một câu: “Rất hợp ý tao.”

Thái Thái ở đầu bên kia vỗ mạnh vào đùi, nói: “Tao chấm rồi, chính là anh ta! Ninh Chân mày nhất định phải giữ cho chắc bác sĩ Cố lại!”

Tôi khinh bỉ: “Mày thế này hoàn toàn là tình yêu xác thịt, tao nhìn trúng là nhìn trúng tình yêu tinh thần được không?”

Đến lượt Thái Thái khinh bỉ tôi: “Thôi đi cô, từ xa xưa âm dương kết hợp, giữa nam và nữ chỉ cần hài hòa về phương diện kia, những cái khác đều không thành vấn đề.”

Tôi cẩn thận suy nghĩ, lời này của Thái Thái vậy mà lại có chút đạo lý.

Tình cảm giữa nam và nữ có thể bồi đắp, thế nhưng vấn đề về phương diện kia không phải cứ có sức người là có thể giải quyết.

Những hành vi kiểu như ngoại tình, ngọn nguồn chính là bởi phương diện kia không hài hòa, cần bù đắp từ phương diện khác.

Quả nhiên trong cái xã hội này, thể xác quan trọng hơn tinh thần.

Sau lần dã ngoại đó, Cố Dung Dịch và tôi bắt đầu cứ ba ngày lại lăn lộn trên giường một lần. Khỉ Con được ba tuổi bắt đầu ngủ phòng riêng. Tôi và Cố Dung Dịch liền nhân lúc Khỉ Con ngủ tranh thủ thời gian, cả quá trình đều vụng trộm, có ảo giác giống như Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên.

Số lần vụng trộm nhiều, chung quy sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đối với tim mạch và huyết áp, thế nên kiểu người yêu quý thân thể như Cố Dung Dịch đương nhiên vô cùng bất mãn, hôm nay sau khi lăn lộn trên giường xong bèn đưa ra đề nghị muốn ngủ ở nhà tôi.

Thực ra tôi cũng cảm thấy vô cùng khó xử, vừa mới “truyền hơi ấm” cho nhau xong liền đuổi người ra đi thì quả thật quá vô hậu, nhưng trên mặt tình cảm, liệu Khỉ Con có thể tiếp nhận việc mẹ nó là chú Cố cùng nằm trên một chiếc giường hay không?

Cố Dung Dịch nhiều lầm bảo đảm rằng Khỉ Con tuyệt đối có thể hiểu được, tôi thấy anh kiên quyết như thế, bèn thử một lần.

Ngày hôm say tỉnh lại, thấp tha thấp thỏm quan sát biểu tình, sắc mặt của Khỉ Con, lại phát hiện con bé khi nhìn thấy Cố Dung Dịch bước ra từ phòng tôi thì vui sướng đến bất ngờ, ánh mắt ấy chẳng khác gì khi con bé nhìn thấy kẹo sữa đường ở siêu thị.

Suy cho cùng cũng là chui từ trong bụng tôi mà ra, bị tôi bức hỏi, Khỉ Con cuối cùng cũng khai sự thật: lúc trước Cố Dung Dịch thương lượng với con bé, chỉ cần anh ấy và tôi cùng ngủ trong phòng một đêm, hôm sau sẽ mua cho con bé một túi đồ ăn vặt.

Chỉ vì một túi đồ ăn vặt mà bán đứng mẹ, Khỉ Con không hổ là con sâu ham ăn danh bất hư truyền.

Sau hôm đó, tôi và Cố Dung Dịch bước vào trạng thái nửa sống chung.

Công việc của tôi và Cố Dung Dịch rất bận rộn, mà sau khi tôi gia nhập vào công ty JK bận càng thêm bận, có lúc đến tối cũng cần phải tranh thủ vẽ bài. Cố Dung Dịch về nhà liền bắt tay vào chăm sóc Khỉ Con, dỗ Khỉ Con ngủ xong thì lặng lẽ ngồi trên sô pha xem tiết mục món ăn ngon của mình.

Tôi ở thư phòng tăng tốc vẽ bài, mệt đến mức eo mỏi lưng đau, quay mình nhìn, thấy anh ấy lặng lẽ nhàn nhã ngồi trên sô pha, trong lòng lập tức tràn đầy sự yên ổn và hạnh phúc.

Dù cho bất kỳ lúc nào tôi quay đầu lại, Cố Dung Dịch đều ở nơi đó.

Tôi biết cách thức ở bên nhau thế này trong mắt người ngoài có lẽ sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng tôi và Cố Dung Dịch lại rất thích, công việc của chúng tôi có cường độ lớn, tính khiêu chiến cao, rảnh rỗi chỉ muốn trải qua trong lặng lẽ và yên ổn mà thôi.

Tình cảm giống như uống nước, lạnh hay nóng chỉ bản thân người uống mưới biết, chỉ cần hai người cảm thấy thích hợp là được rồi.

Đời người luôn có lúc lên lúc xuống, luôn có những sóng gió, ngay trong lúc chúng tôi hưởng thụ cuộc sống yên ổn này, mặt đất lại nổi cơn sóng gió.

Không biết từ đâu mà mợ Đổng Thừa Nghiệp biết được chuyện tôi và Cố Dung Dịch, gọi điện thoại đến thăm dò: “Ninh Chân à, nghe nói cháu kiếm được một anh bác sĩ, sắp kết hôn chưa?”

Tôi hoàn toàn không muốn nói với bọn họ chuyện riêng tư của mình, cho nên chỉ cười xòa, không nói năng gì.

Mợ Đổng Thừa Nghiệp khuyên tôi: “Ninh Chân này, mợ khuyên cháu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ. Nghe nói anh chàng bác sĩ kia chưa từng kết hôn, mà cháu lại từng kết hôn, có một đứa con, sau này trong lòng anh ta nhất định sẽ không cân bằng, sẽ không thật lòng thật dạ chung sống với cháu, hai người kết hôn cũng không hợp lý cho lắm. Hơn nữa đứa con cũng không phải là máu mủ của anh ta, anh ta nhất định sẽ không thật lòng quan tâm đến đứa bé, càng không bỏ tiền ra để nuôi dạy đứa bé nên người.”

Những lời này nghe xong thật khiến cho con người ta tức giận vô cùng.

Nhưng hiện tại tôi không còn là người hơi tý là tức giận nữa: Thứ nhất, những chuyện phiền lòng trong những năm tháng trước đây đã gặp nhiều rồi, đã thành thói quen; thứ hai, tức giận hại thận hại gan, hà tất phải vì lời nói của người không liên quan gì mà làm hại đến thân thể của mình?

Đó chẳng phải là mất được hơn nhiều hay sao.

Tôi biết, Đổng gia đương nhiên hy vọng cả đời này tôi không lấy chồng, chỉ cần một mình nuôi Khỉ Con là tốt nhất. Như thế Khỉ Con chỉ có mình một người cha là Đổng Thừa Nghiệp, lớn lên vẫn nhận tổ nhận tông, vẫn hiếu thuận với Đổng gia.

Thật nực cười, phụ nữ thời xưa thủ tiết còn được nhận tấm bài trinh tiết, tôi đây được cái gì?

Còn về quan điểm “Cố Dung Dịch sẽ không nuôi dưỡng Khỉ Con”, tôi càng cảm thấy buồn cười.

Tôi lại yêu đương, lại kết hôn không phải để tìm một người đàn ông đến nuôi dưỡng đứa con của mình với chồng trước, như thế đối với tất cả mọi người đều không công bằng. Nếu như tôi đã có cái khí khái để làm một người mẹ đơn thân, thì tôi ắt có khí khái để tự mình kiếm tiền nuôi Khỉ Con.

Hơn nữa, nói thật, dù cho cha ruột của Khỉ Con là Đổng Thừa Nghiệp, thì những năm nay lúc đưa phí nuôi dưỡng cho Khỉ Con cũng ậm ừ mãi, thậm chí còn làm loạn đến mức phải nhờ tòa án cưỡng chế chấp hành.

Cho nên không phải có quan hệ máu mủ đối với Khỉ Con là tốt, cũng như không phải không có quan hệ máu mủ với Khỉ Con là không tốt.

Nhưng những lời này tôi đều không nói cho người nhà Đổng Thừa Nghiệp nghe, tôi biết dù cho cái cân đạo lý của toàn thế giới đều lệch về phía tôi, nhưng trong mắt người nhà bọn họ tôi vẫn là kẻ có tội.

Không trách người nhà họ thiên vị, mà dù có là người lý trí đến cỡ nào cũng chỉ giúp cái tình chứ không giúp cái lý. Đây là tính cách của con người, sức người không thể thay đổi nổi, tôi hà tất phải phí sức mình để cố gắng dành những thứ đã biết trước là không thể có được chứ?

Mợ Đổng Thừa Nghiệp tiếp tục nói: “Ninh Chân, nghe nói cháu gần đây phát triển không tồi, còn đạt được giải gì đó đúng không, nghe bọn họ nói hiện tại cháu kiếm được khá nhiều tiền, còn mua cả xe nữa. Cháu xem xem, cháu và Đổng Thừa Nghiệp nếu như chưa li hôn, thế thì sống thoải mái biết bao nhiêu, hai căn nhà hai chiếc xe, thu nhập hai người đều cao, con cái hạnh phúc đến nhường nào. Ninh Chân, nghe mợ khuyên một câu, đứa bé vẫn cần có một gia đình, vẫn cần sống cùng với bố ruột của nó. Cháu xem, hiện tại cháu cũng làm mình làm mẩy lâu như thế rồi, bao nhiêu tức giận cũng tan biến hết rồi, dứa khoát cho Đổng Thừa Nghiệp thêm một cơ hội, suy nghĩ cho đứa bé, suy nghĩ một chút về chuyện quay lại với nhau nhé.”

Nghe được những lời này, tôi càng câm nín.

Tôi làm một người mẹ đơn thân, nhẫn nhịn cuộc sống dày vò, áp lực kinh tế, chỉ bởi vì làm mình làm mẩy một đoạn thời gian rồi sau đó phục hôn sao?

Nếu như chỉ vì làm mình làm mẩy, tôi thà rằng cầm thẻ ngân hàng của Đổng Thừa Nghiệp ra nước ngoài đập phá một phen. Hà cớ gì phải lựa chọn kiểu “hard” – làm một người mẹ đơn thân chứ?

Tôi ăn no rửng mỡ sao?

Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút cũng thấy khá hiện thực, trước đây tôi rơi vào đáy sâu của cuộc đời, hoàn toàn không có người đoái hoài. Còn hôm nay, khi sự nghiệp có thành quả, kinh tế dư dả thì những người đàn ông trước đây lại tranh nhau nhảy vào.

Vu Viễn như thế, Đổng Thừa Nghiệp cũng như thế, quả thật đúng như câu nói: ruộng không không người cày, cày rồi vạn người tranh.

Cho nên phụ nữ nếu muốn trở nên mạnh mẽ, phương pháp có hiệu quả nhất chính là phải độc lập về kinh tế, đạt được thành công trong sự nghiệp. Chẳng phải nói tiền đại diện cho tất cả, thân là phụ nữ phải làm được điều này, đương nhiên sẽ bộc lộ ra sự tự tin, người phụ nữ như thế mới là người phụ nữ có sức quyến rũ nhất.

Nói thực, nếu như người mà Cố Dung Dịch quen là tôi của hai năm trước – người đang trong vực sâu của cuộc đời, có lẽ giữa hai chúng tôi sẽ chẳng có gì xảy ra cả.

Hai người ở bên nhau, điều kiện không thể chênh lệch quá xa.

Kinh tế anh dư dả hơn tôi, dáng vẻ của tôi lại tốt hơn anh, anh làm việc nhà cần mẫn hơn tôi, EQ của tôi cao hơn anh.

Tôi thu lại dòng suy tư, bắt đầu nói với mợ Đổng Thừa Nghiệp: “ Trong lòng cháu, ly hôn và kết hôn không phải trò trẻ con, những năm qua thứ cháu xóa tan đi không hẳn là sự tức giận với Đổng Thừa Nghiệp, mà còn cả tình cảm đối với anh ta. Cháu trước giờ không đề cập đến chuyện yêu đương của anh ta mấy năm nay, cho nên dù anh ta và kẻ thứ ba kia tu thành chính quả cũng không liên quan gì đến cháu.”

Hàm ý của tôi rất rõ ràng, chuyện tôi giao du bạn bè ra sao cũng chẳng có tý quan hệ nào với Đổng Thừa Nghiệp và người nhà anh ta.

Tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, vấn đề liên quan đến Khỉ Con, vẫn là câu nói cũ: con cái quả thực cần có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng thứ mà con cái không muốn có nhất chính là một gia đình với bố mẹ bằng mặt mà không bằng lòng.”

Bất kỳ lúc nào, đều đừng lấy con cái làm cái cớ để tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của mình, như thế đối với con cái mà nói, âu cũng là một loại tổn thương.

Tôi có một người bạn, từ nhỏ quan hệ giữa cha mẹ đã không tốt, thường xuyên cãi nhau. Cô ấy nói điều mà cô ấy ghét nhất chính là mỗi khi mẹ cô ấy nói: “Nếu như không phải vì con, thì mẹ đã li hôn với bố con từ lâu rồi.”

Sau một lần sau rượu, cô ấy khóc nói với tôi, chính bởi vì câu nói này, từ nhỏ cô ấy đã có cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Cô ấy thấy chính mình đã ngăn cản mẹ mình đi tìm hạnh phúc, cho nên sự tự ti đã thấm vào trong xương tủy. Cô ấy nói nếu như có cỗ máy thời gian, cô ấy rất muốn quay trở về khi còn nhỏ, nói với mẹ mình, xin đừng vì cô ấy mà duy trì cuộc hôn nhân này.

Bởi vì sống trong một gia đình như thế, cô ấy hoàn toàn không hạnh phúc.

Tôi hoàn toàn không khinh bỉ những người phụ nữ trong một cuộc hôn nhân gặp phải sự phản bội, không hạnh phúc mà vẫn chọn duy trì cuộc hôn nhân ấy, tôi từng nói, mỗi người đều có nỗi khổ của chính mình, chúng ta không có tư cách để phê bình. Nhưng tôi đích thực khinh bỉ những người phụ nữ lấy con cái để làm cái cớ duy trì cuộc hôn nhân của mình, hơn nữa lại còn nói với con cái những lời như thế.

Họ sẽ mãi mãi không biết, những lời nói đó của mình sẽ tạo thành biết bao nhiêu tổn thương đối với con cái.

Mợ Đổng Thừa Nghiệp nghe tôi nói thế, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.

Vốn dĩ tôi tưởng chuyện này thế là xong, ai dè chẳng được bao lâu, Đổng Thừa Nghiệp gọi điện thoại đến, trong giọng nói có chút tức giận: “ Cô để con gọi người đàn ông kia là ba sao?”

Tôi chỉ cảm thấy mạng lưới quan hệ của xã hội Trung Quốc quả thật quá lớn mạnh, tôi và Đổng Thừa Nghiệp cách nhau xa như thế, vậy mà có những chuyện vẫn được truyền đến tai anh ta.

Hơn nữa, lời truyền đi so với sự thực khác xa một trời một vực.

Tôi thừa nhận Khỉ Con có từng gọi Cố Dung Dịch là ba một lần, nhưng đều bị tôi cấm rồi.

Một là, tôi và Cố Dung Dịch chỉ là mối quan hệ yêu đương, hai là tôi thấy như thế này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tư duy của Khỉ Con.