Tần San ngồi trước phòng thay đồ cô dâu, dù là vui mừng và phấn khích thế nào cũng không cưỡng lại được cảm giác mệt rã rời và buồn ngủ.
Lăng Mặc Hàn thật là, đêm qua nếu để yên cho cô đi ngủ, hôm nay cũng không đến nổi mắt không mở nổi.
Biết rõ hôm sau là hôn lễ mà cũng không có chút tiết chế nào mà giày vò cô đủ tư thế, thật là...
“Chú rể đến rồi.” - Thợ trang điểm có chút vui vẻ nhắc nhở Tần San.
Tần San liếc nhìn từ tấm gương, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại ngủ bù, hừ... hôm nay anh ta thật sự vẫn rất là đẹp trai.
Năm mười tám tuổi cô mê mẩn Lăng Mặc Hàn cũng vì anh ta quá đẹp trai.
“Cô dâu xinh đẹp của anh, ngày đại hỷ làm sao lại bơ phờ thế?” - Lăng Mặc Hàn giúp Tần San bóp vai và cổ êm ái, mỉm cười nhìn Tần San đang nhắm mắt ngú.
Anh ta biết rõ mà còn cố hỏi.
Tần San mỉm cười: “Lần đầu kết hôn người ta mới cần chú ý đến nghi lễ, chúng ta lần thứ hai rồi có cần phải chú ý như thế sao?”
Vừa dứt lời, thợ trang điểm nghe vậy tay run một cái, chút nữa thì vẽ lệch đi.
Lăng Mặc Hàn trêu chọc nói: “Cưới lần hai cũng không thể qua loa được, nếu không thì cưới lần ba lần bốn thì phải làm sao?”
Thợ trang điểm có chút xấu hổ, chẳng lẽ là gặp một cặp vợ chồng kết hôn giả.
Tần San mở to mắt hỏi lại: “Sao anh lại đến đây? Không phải nói chú rễ không được gặp cô dâu trước khi buổi lễ bắt đầu sao?”
Lăng Mặc Hàn không sợ sự có mặt của người ngoài, rất tự nhiên nói: “Không phải buổi sáng chúng ta vừa tách ra sao? Với anh một ngày không gặp liền giống như ba thu, cho nên anh phải đến nhìn vợ anh một chút.”
Thợ trang điểm không nhịn được cười một tiếng, Tần San gương mặt đỏ ửng, đôi môi không thể không cong lên, như một cô gái đôi mươi.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Sắp đến giờ rồi, chú rể mau chuẩn bị lên sân khấu, hôn lễ sắp phải bắt đầu.”
“Một lát gặp lại” - Lăng Mặc Hàn cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Tần San rồi rời khỏi phòng.
Thợ trang điểm nói với vẻ ghen tỵ: “Chú rễ thật tốt với em."
“Nào có, nào có.” - Tân San giả vờ cười cười, tim đập mạnh không ngừng.
Bên ngoài đại sảnh, dưới tiếng nhạc piano đệm trong lễ cưới trang trọng, Tần San mặc chiếc váy cưới ren đuôi dài đính hàng loạt viên kim cương lấp lánh khoác tay ba Tần chậm rãi bước về phía Lăng Mặc Hàn.
Trên con đường trải đầy hoa hồng, ở ở bên kia đoạn đường, Lăng Mặc Hàn đang nhìn thật sâu vào cô dâu của anh.
Xu Xu và một cậu bé đồng tuổi cầm giỏ hoa đi theo sau Tần San, nỗ lực rãi từng cánh hoa hồng trong giỏ tung bay.
Ba Tần mỉm cười, đặt tay con gái của ông vào tay Lăng Mặc Hàn: “Từ nay vê sau, nhà chúng ta có thêm một đứa con trai, hai đứa nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé”
“Ba, chúng con nhất định sẽ hạnh phúc.” - Lăng Mặc Hàn nắm chặt tay Tần San, tiếp nối sự mong đợi của ba vợ, trách nhiệm gánh vác một gia đình.
“San San, trước kia vì anh không tốt mà tạo cho em đau khổ, hiện tại chúng ta đã đi qua đoạn đường quanh co, trải qua khó khăn trắc trở, hiện tại mới thấu hiểu được người trước mắt mới là chân ái của cuộc đời. Hôm nay, xin Thượng Đế chứng kiến chúng ta một lần nữa cử hành hôn lễ, anh xin thề sẽ cho em và con một gia đình hạnh phúc nhất, bất kể tương lai có trải qua bất cứ khó khăn nào, anh cũng sẽ mãi mãi ở bên em và con, San San, em nguyện ý sống cùng anh cả cuộc đời sao?” - Lăng Mặc Hàn nói, lấy ra một cặp nhẫn đôi bên trên là kim cương hình trái tim, mỉm cười nhìn Tần San.
Trong đại sảnh hoàn toàn im lặng, mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô dâu.
Hốc mắt Tần San rưng rưng, nhìn qua cha mẹ hai bên, còn có con gái, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông duy nhất cô yêu, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Em đồng ý, cả đời này anh đừng hòng thoát khỏi em.”
Đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, sự hạnh phúc của cô dâu chú rễ khiến mọi người ai ấy đều vui vẻ.
“San San, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ cách xa.” - Lăng Mặc Hàn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Tần San, Tần San cũng đeo chiếc còn lại vào tay Lăng Mặc Hàn.
Bàn tay Lăng Mặc Hàn kéo qua eo nhỏ của cô sát lại người anh, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên bờ mội ngọt ngào mềm mại
Đúng vậy, sẽ không bao giờ tách rời nữa.
Tần San rưng rưng nước mắt hạnh phúc, dang tay ôm lấy Lăng Mặc Hàn.
Những cánh hoa mỏng manh từ trên trời rơi xuống, khung cảnh hôn lễ trở nên lãng mạn và hoàn mỹ, hệt như cuộc sống mà hai người sắp bước vào.
Sau hôn lễ, cuộc sống hôn nhân của Tần San và Lăng Mặc Hàn càng lúc càng thoải mái.
Một ngày, hai người dựa vào nhau trên ghế sô pha xem tivi, Lăng Mặc Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc Tần San, những sợi tóc của cô có mùi thơm nhàn nhạt phảng phất ở mũi anh.
“San San, chúng ta sinh thêm một đứa con được không?” - Lăng Mặc Hàn hôn lên tóc Tần San thấp giọng nói.
“Sao vậy, có Xu Xu không tốt sao?” - Tần San nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta sinh thêm một đứa con trai, có thể cùng chơi với Xu Xu, con gái chỉ có một mình không phải rất cô đơn sao?” - Lăng Mặc Hàn ôm Tần San như muốn thuyết phục cô, kỳ thật anh cảm thấy Xu Xu quá dính vào San San của anh, dẫn đến anh cảm thấy có chút cảm giác mất đi sự tồn tại.
“Mang thai rất mệt, lại nói, sao anh biết đứa thứ hai là con trai, nếu không phải thì sao?” - Tần San ngăn cản bàn tay không an phận của Lăng Mặc Hàn nhẹ giọng nói.
Lăng Mặc Hàn vỗ ngực nói: “Ghen của anh mà anh không biết sao? Nếu như em mang thai, anh sẽ lại càng thêm yêu thương bảo vệ em.”
Tần San trêu chọc: “Già rồi mà còn không đứng đắn.”
Lăng Mặc Hàn ghé vào tai Tần San nhỏ giọng: “Anh chỉ không đứng đắn với em."
Nói xong, liền ôm Tần San đi vào bên trong phòng ngủ.
Rất may, phòng ngủ có lớp cách âm rất chắc chắn, những tiếng va chạm và rên rỉ bên trong không thể lọt ra bên ngoài.
Lại một ngày vào buổi sáng, Tần San tỉnh lại vào buổi sáng liền cảm thấy cuống họng có chút buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan vài tiếng.
“San San, em làm sao?” - Lăng Mặc Hàn nghe tiếng động trong nhà vệ sinh liền gõ cửa hỏi.
“Hình như ăn phải gì đó không tốt” - Tần San có chút nghi ngờ nhưng không dám xác định suy nghĩ này của mình.
Lăng Mặc Hàn lo lắng đưa Tần San đi bệnh viện kiểm tra, dù Tần San đã nói không sao nhưng Lăng Mặc Hàn vẫn vô cùng lo lắng: “Mặc Hàn, không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
“Tần San.” - Bên kia, y tá gọi.
Lăng Mặc Hàn đỡ Tần San đi vào bên trong, khong đợi bác sĩ mở miệng, anh đã lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vợ của tôi có sao không?”
“Vợ của anh đã mang thai một tháng” - Bác sĩ đáp.
Lăng Mặc Hàn lập tức ngây người, sau đó ôm lấy Tần San, mừng rỡ như điên: “Anh làm ba, em nghe thấy chưa, anh làm ba.”
Tần San nghe tin này cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhìn Lăng Mặc Hàn phản ứng cô còn bất ngờ hơn.
“Em nghe rồi, không phải đã có Xu Xu sao? Anh đã làm ba rồi mà.” - Tần San có chút buồn cười nói.
“Lần đó anh không biết, lần này anh nhất định phải chăm sóc em gấp bội lần anh mới yên tâm” - Lăng Mặc Hàn thề nguyền.
Sau khi quay về nhà, Lăng Mặc Hàn đã gọi cho trợ lý mua cho anh một loạt đồ dùng cho trẻ sơ sinh, sách nuôi dạy con và sách hướng dẫn chăm sóc bà bầu và trẻ sơ sinh.
Tần San muốn ngăn cản vì còn quá sớm, nhưng mà thấy Lăng Mặc Hàn vui vẻ như vậy, cô cũng không ngăn cản nữa.
“Xu Xu, con sắp được làm chị hai rồi? Em có vui không?” - Tần San ôm Xu Xu nhẹ giọng hỏi.
“Chị? Mẹ ơi, hai người cuối cùng cùng tạo được em bé rồi sao? Nhưng có em rồi, ba mẹ sẽ vẫn yêu Xu Xu chứ?” - Xu Xu nháy mắt hỏi Tần San.
“Đương nhiên là ba mẹ sẽ yêu Xu Xu rồi.” - Tần San nhẹ nhàng vuốt tóc con gái.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lăng Mặc Hàn, Tần San cảm giác như mình đã trở thành một khối băng trong tay Lăng Mặc Hàn, ngậm vào miệng sợ tan chảy, nâng trong tay sợ lạnh.
Buổi tối, Lăng Mặc Hàn nằm xích bên cạnh cô, đặt tay lên bụng cô, khẽ vuốt cái bụng hơi nhô lên, không bật cười.
“Anh cười cái gì?” - Tần San nhìn Lăng Mặc Hàn cười ngây ngốc, trong lòng cũng buồn cười, không ngờ Lăng Mặc Hàn có đôi khi lại như một đứa trẻ con.
“Anh đang cảm nhận con của anh, anh cảm nhận cử động của con” - Lăng Mặc Hàn hưng phấn nói.
“Bây giờ còn chưa có đâu, anh đừng tưởng tượng nữa.” - Tần San che miệng cười.
“Trực giác của người cha là chuẩn xác nhất, anh khẳng định anh cảm nhận được.”
“Được được được, nam bảo mẫu đang lên, chúc anh làm việc tốt” - Đôi mắt Tần San cong lên mỉm cười.
Lăng Mặc Hàn nhìn đôi mắt của Tần San long lanh lấp lánh, không khỏi trong lòng dâng lên dục vọng... nhưng lại sợ làm bị thương em bé, khắc chế ôm cô vào lòng, thấp giọng bên tai cô: “San San, anh yêu em nhiều đến mức anh không thể không chế được rồi, phải làm sao đây?”
Tần San hôn lên cằm anh, nhẹ giọng: “Em cũng yêu anh, Mặc Hàn.
Rất nhanh, thời gian trôi qua cũng đến thời điểm Tần San chuyển dạ.
Đẩy cô vào phòng sinh, Lăng Mặc Hàn không khỏi lo lắng đi đi lại lại bên ngoài, không ngừng vò đầu bức tóc, chỉ muốn những đau đớn kia có thể thay cô chịu, anh tự trách mình đến tim sắp vỡ ra.
Không lâu sau, bác sĩ bế đứa bé đỏ hỏn ra: “Lăng tiên sinh, chúc mừng, mẹ tròn con vuông, là một bé trai khỏe mạnh.”
Lăng Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy con trai trong tay, nhìn bác sĩ vội vàng hỏi: “Vợ tôi sao rồi?”
Lúc này, Tần San được bác sĩ đẩy ra, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu nhìn anh.
“San San, em xem, đây là con của chúng ta, rất giống em” - Lăng Mặc Hàn vội vàng lại gần Tần San, cho cô nhìn con.
“Anh nhìn anh, sao lại khóc rồi.” - Tần San nhìn con trai, sau đó lại nhìn mắt Lăng Mặc Hàn ngập nước, hốc mắt cô cũng ẩm ướt.
Lăng Mặc Hàn lau nước mắt, mỉm cười nhìn hai mẹ con.
Từ nay, gia đình bốn người sẽ mãi mãi hạnh phúc... những hiểu lầm bất hạnh đã đi qua, giờ đây họ càng trân quý những giây phút bên nhau.