Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 4: Người Hầu




Tần San không thể nhịn được nữa: “Anh không được đi, nếu anh còn đi một bước nữa, em sẽ gọi cho ba anh.”

Cô chạy đến và ngăn cản trước mặt Lăng Mặc Hàn.

“Cô dám uy hiếp tôi?”- Hai mắt Lăng Mặc Hàn nheo lại, căm ghét nhìn Tần San.

“Uy hiếp anh thì sao, em không cho phép anh đi tìm cô gái kia, anh là chồng của em, chúng ta còn chưa có ly hôn, không cho phép anh đi gặp cô ta.”

Hai mắt Tần San đỏ ửng, cô còn chưa nói chuyện đó nói cho Lăng Mặc Hàn, cô không thể để cho anh đi.

Lăng Mặc Hàn cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy cô sang một bên hung ác nói: “Rất nhanh sẽ ly hôn thôi.”

Nói xong, ầm một tiếng cánh cửa nhà đóng lại, căn nhà lớn như vậy chỉ còn có một mình Tần San..

Tần San ngồi phịch xuống đất, nước mắt rơi lã chã, trong lòng khổ sở như có một ngọn núi đè nặng lên ngực cô.

…..

Lăng Mặc Hàn kể từ ngày đóng sập cửa bỏ đi liền một tuần sau cũng không quay về nhà bất cứ lần nào, cũng không nghe điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn, xem ra là muốn chiến tranh lạnh với cô.

Tần San cả ngày đứng ngồi không yên, nhưng cô không dám làm gì khiến Lăng Mặc Hàn tức giận hơn, lỡ như sau này anh sẽ không quay về nữa.

Nhưng cô gái kia đã trở về, cô còn có thể làm gì đây? Cô phải làm gì để kéo về trái tim của Lăng Mặc Hàn?

Tần San khẽ đưa tay vuốt bụng, vì con, vì để cho con một gia đình hoàn chỉnh cô sẽ không lùi bước, chỉ cần Lăng Mặc Hàn quay về nhà, muốn cô làm gì cô cũng sẽ làm.

Đang ngồi trên sô pha, chuông điện thoại Tần San vang lên, là ba của cô gọi đến, cô cực lực chuyển tâm tình tốt nhất để nhận cuộc gọi từ ba.



“San San, gần đây con sống tốt không? Dạo này lạnh rồi, mặc nhiều quần áo một chút.” - Giọng nói cực kỳ quan tâm của baba từ bên kia điện thoại truyền đến, suýt chút nữa là đánh tan bức tường kiên cố mà cô đang tạo dựng.

Tần San cắn chặt môi, thanh âm cố gắng giả vờ tỉnh táo: “Con rất khỏe, ba mẹ cũng phải mặc nhiều quần áo một chút, trong nhà mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Ba Tần trầm mặc một lát, sau đó giọng nói vẫn ôn nhu: “Ba và mẹ vẫn khỏe.” - sau đó không khỏi thở dài mà nói: “Gần đây Tiểu Hàn luôn cùng Tần thị tranh giành khách hàng, dẫn đến tài chính của công ty có chút vấn đề, đáng ra chuyện này ba không nên hỏi nhiều, nhưng có phải con và Tiểu Hàn xảy ra vấn đề gì không?”

Tần San cắn môi, hóa ra Lăng Mặc Hàn nói sớm sẽ khiến cô cầu xin anh ly hôn, hóa ra là ý này.

Cô không chịu ly hôn liền đánh vào Tần thị của ba cô, bắt ba mẹ cô phải bồi tội, anh ta đã tồi tệ đến mức độ này rồi sao? Vì muốn đẩy cô đi, anh sẽ không từ thủ đoạn, cô không còn dám nghĩ tiếp đến Lăng Mặc Hàn sẽ làm đến mức độ nào.

Ba mẹ cô vốn sức khỏe đã không tốt, bây giờ công ty xảy ra vấn đề, lỡ như có gì đó không tốt xảy ra.

Đầu cô như muốn nổ tung, cô không dám nghĩ tiếp nữa, sự đau đớn từ trái tim tràn ra khắp cơ thể, tìm không thấy lối thoát.

“Ba, bọn con vẫn tốt, chuyện công ty để con nói với anh ấy, sẽ rất nhanh tốt hơn.” - Tần San giả vờ như mọi thứ đều ổn, nhưng những lời nói dối này cũng như những nhát dao đâm vào tim cô.

Ba Tần thở dài: “Lúc trước nhìn Tiểu Hàn ba thấy rất tốt. Sau khi các con kết hôn, ba lại càng ngày càng không hiểu rõ cách làm của Tiểu Hàn. Ba mẹ không có nguyện vọng gì khác chính là hy vọng các con sống hạnh phúc bên nhau, con nói vẫn tốt, vậy ba và mẹ cũng không có gì phải tiếc nuối.”

Hai mắt Tần San ẩm ướt, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, cuống họng cũng không ngăn được nghẹn ngào.

Tần San tự hận bản thân bất hiếu, chưa kịp báo đáp cha mẹ ơn sinh thành dưỡng dục, ba mẹ đã vì hôn nhân của cô mà nhọc lòng, còn chút nữa lại vì chính mình mà hủy đi sản nghiệp của Tần thị mà baba cả đời cố gắng giữ gìn.

Tần San vốn cho rằng sẽ cho Lăng Mặc Hàn thư thả một chút, không giám bức bách hắn, nhưng bây giờ Tần thị gặp chuyện, cô không đợi thêm được nữa, cô phải nhanh chóng làm hòa với Lăng Mặc Hàn, cầu xin anh đừng làm khó Tần thị.

Vì con, vì ba mẹ, cô chỉ có thể thu lại sự quật cường mà đi thử thời vận.

Ôm lấy một tia hy vọng, cẩn thận nấu một nồi canh gà, bỏ vào hộp giữ nhiệt, ăn mặc đơn giản đi đến Tập Đoàn Lăng Thị.



Đi đến công ty, trợ lý của Lăng Mặc Hàn ngăn cô lại, nói anh đang họp.

Cô nghĩ đây là lý do anh không chịu gặp cô nên cứ lao vào.

Lăng Mặc Hàn đang họp cùng đông đảo các giám đốc cao cấp, cánh cửa đẩy ra, giọng nói trong trẻo của Tần San vang lên: “Mặc Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.”

Sau khi cô nói ra câu này mới nhận ra tình hình bên trong, người trong phòng họp đều kinh ngạc nhìn cô, lúc này cô mới biết trợ lý không lừa cô.

Cô lập tức đem hộp giữ nhiệt giấu sau lưng, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi…”

Sắc mặt Lăng Mặc Hàn tối sầm lại, lạnh lùng nhìn về phía trợ lý đang đứng sau lưng Tần San, giọng nói cực kỳ tức giận: “Cho cho phép cậu đưa người hầu nhà tôi vào, không biết khi họp không được quấy rầy sao?”

Người hầu?

Ánh mắt như dao sắc bén kia tuy hướng về phía trợ lý sau lưng cô nhưng cô cảm thấy nó đang nhắm vào mình.

Người hầu? Hóa ra trong mắt anh cô chỉ là người hầu, cô thậm chí cảm giác hộp canh gà còn đang cười nhạo cô không chịu nổi.

Anh ta trước mặt mọi người, thậm chí không thừa nhận cô là vợ, mà còn muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nhục nhã cô trước mặt mọi người.

Tần San thậm chí còn nghe được ai đó bật cười chế nhạo.

Nếu như là trước đây, cô cũng bỏ đi mà không nói chuyện với Lăng Mặc Hàn nữa, nhưng mà bây giờ cô không thể tùy hứng được nữa, trên người cô không chỉ còn gánh vác tương lai của một mình cô.

Trong phòng họp bắt đầu có tiếng xì xầm mỉa mai, một người hầu không biết thân biết phận ăn trúng gan cọp lại giám xông vào phòng họp.

Tần San không còn lựa chọn nào khác, cúi đầu xin lỗi một tiếng, quay đầu đi ra khỏi phòng họp, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt