Lăng Mặc Hàn đón Tần San và Xu Xu quay về biệt thự Lăng gia.
Tuy Lăng Mặc Hàn đã chuẩn bị một ngôi nhà mới, nhưng Tần San muốn quay về ngôi nhà cũ, Lăng Mặc Hàn tất cả đều liền nghe theo ý cô.
Bên ngoài được Lăng Mặc Hàn cho người cải tạo thành một vườn đầy các loại hoa khoe đủ màu sắc.
Xu Xu nhìn thấy vườn hoa liền hét lên chạy vào vườn hoa: “Mẹ ơi, vườn hoa này còn rộng hơn là vườn hoa ở nhà ông bà ngoại.
Tần San mỉm cười dịu dàng nói: “Cẩn thận kẻo ngã”
Lăng Mạc Hàn ôm lấy Tần San từ phía sau, nhìn theo cô về phía Xu Xu: “San San, tối nay chúng ta hẹn hò đi.”
Tần San hơi liếc nhìn Lăng Mặc Hàn: “Hẹn hò?”
Lăng Mặc Hàn gật đầu: “Anh muốn trải qua thời gian hẹn hò cùng em, chúng ta thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.”
Trước kia, đúng là anh và cô đều chưa hiểu nhau đã trở thành vợ chồng, cho nên mới dẫn đến mâu thuẫn không có tiếng nói chung.
“Mẹ ơi, chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao?” - Xu Xu hào hứng hỏi.
Lăng Mặc Hàn bế Xu Xu lên trên tay: “Đúng vậy, đây là nhà của gia đình chúng ta, sau này... cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống ở nơi này. Xu Xu có thích không?”
Xu Xu nghe vậy liền gật đầu liên hồi: “Ba ơi, con muốn xem phòng mới.”
Lăng Mặc Hàn gật đầu, nắm tay Tần San kéo vào cửa lớn.
Mọi thứ bên trong ngôi nhà đều y như trước kia, bên trong xuất hiện thêm mấy người hầu, nhìn thấy Lăng Mặc Hàn tay bế Xu Xu, tay nắm chặt tay Tần San bước vào ngay lập tức cúi đầu chào đón.
Xu Xu ôm lấy cổ Lăng Mặc Hàn, vội hỏi: “Phòng của con ở đâu?”
Lăng Mặc Hàn thả Xu Xu xuống, nhìn bảo mẫu nói: “Đưa tiểu thư lên phòng.”
Bảo mẫu mỉm cười gật đầu, nắm tay Xu Xu đi lên phòng mà Lăng Mặc Hàn đã trang trí dành riêng cho con gái bảo bối.
Người hầu rất nhanh cũng túa ra đi làm việc, ở phòng khách chỉ còn hai người.
Tần San nhìn một vòng căn nhà rộng, năm năm trước cô cũng đứng ở vị trí này đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay về nơi này, không ngờ năm năm sau... cô lại trở về.
Tâm tình có chút thất lạc.
Bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy eo Tần San, giọng nói ấm nóng phả vào tai cô: “Những năm không có em ở đây, anh không hay quay về nơi này, bởi vì... nơi này không có em, không còn là nhà nữa...
San San, đời này của anh không có em, cuộc sống của anh chẳng còn chút ý nghĩa gì.
Chúng ta bỏ mất tám năm, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho em."
Tần San mỉm cười: “Mặc Hàn, mọi thứ đều đã qua, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Hai người đi vào phòng ngủ trước kia của cô, bức ảnh cưới treo trên cao vẫn nằm im ở đó, Tần San bỗng nhớ lại năm đó, cô mặc váy cưới gả cho anh bằng tình yêu mãnh liệt.
Và đến lúc này, trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cô cũng có được trái tim của mối tình đầu tiên.
Lăng Mặc Hàn kéo Tần San đi vào bên trong phòng thay quần áo, một bên treo rất nhiều váy áo mẫu mới nhất của những nhãn hiệu quốc tế, túi xách giày dép xếp từng tầng. Mà bên cạnh đó là một dãy trang phục nam, áo sơ mi màu trắng, đen và xám được treo ngay ngắn.
Cô đưa mắt nhìn Lăng Mặc Hàn, cảm giác đôi mắt của anh nhìn cô chứa đầy dục vọng: “Có thích không, đây là phòng thay đồ của chúng ta.”
“Ai nói sẽ ngủ chung phòng với anh chứ?” - Tần San xấu hổ muốn chạy ra ngoài.
Lăng Mặc Hàn tóm lấy cổ tay cô, ép sát cô vào cửa tủ, đưa miệng cắn vào vành tai cô: “San San, em còn chưa xem xong mà.”
Lăng Mặc Hàn vòng tay ra phía sau cô, kéo một chiếc tủ bên cạnh ra, Tần San tò mò nhìn qua, bên trong vậy mà... chứa váy ngủ tình thú.
Tần San: “.
Đồ biến thái này.
Hai mặt cô đỏ bừng, nhớ lại chuyện hôm trước bị anh dày vò từ trưa đến sáng hôm sau, lúc tỉnh lại cô còn không thể xuống giường được.
Cái gọi là trả lại tám năm của Lăng Mặc Hàn quá đáng sợ.
“Lăng Mặc Hàn, anh vô sỉ.”
Lăng Mặc Hàn khẽ cười: “Em như vậy làm anh nhớ đến hôm đó, em vừa mắng vừa hưởng thụ.”
“Buông em ra, em muốn ra ngoài xem Xu Xu.” - Tần San đỏ mặt xấu hổ, muốn thoát khỏi lòng tay Lăng Mặc Hàn.
“Có bảo mẫu chăm sóc đặc biệt cho Xu Xu rồi.” - Lăng Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào bờ môi của Tần San đang mím lại: “Còn em, anh sẽ là người hầu chăm sóc đặc biệt của em”
“Ồ, Lăng đại tổng tài nguyện ý làm người hầu cho em sao?” - Tần San bĩu môi.
“Hầu hạ trên giường cũng tính phải không?” - Lăng Mặc Hàn bế Tần San lên, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Ném Tần San lên giường lớn, Lăng Mặc Hàn đè ép cô dưới thân, mỗi anh áp vào môi cô, đầu lưỡi tách mỗi cô ra, đi vào bên trong quấn lấy lưỡi cô, như muốn hút hết ngọt ngào từ cô.
Bàn tay không đứng đắn luồn vào trong váy xoa nắn bầu ngực nhô lên, hơi thở của cả hai trở nên vô cùng nặng nề.
“Ba ơi, mẹ ơi, hai người ở bên trong sao?”
Bỗng nhiên, Xu Xu từ bên ngoài gõ cửa gọi lớn.
Tần San giật mình, vội vàng đẩy Lăng Mặc Hàn ra, chỉnh lại váy áo.
Lăng Mặc Hàn có chút tiếc nuối liếc nhìn bờ môi sưng lên của cô, chỉ là anh với cô còn thời gian cả đời, không vội.
Tần San mở cửa, Xu Xu liền chạy vào nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở phòng của ba, mẹ không ngủ cùng Xu Xu sao?”
Lăng Mặc Hàn ngay lập tức nói: “Xu Xu, con đã lớn rồi, con nên học cách ngủ một mình.”
“Ba cũng lớn rồi, sao lại cần mẹ ngủ cùng” - Xu Xu liền hỏi ngược lại.
Lăng Mặc Hàn: “
Đây là lần đầu tiên hai ba con gặp phải mâu thuẫn kể từ khi gặp nhau. Lăng Mặc Hàn luôn cưng chiều Xu Xu, đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng chuyện này anh tuyệt đối không nhượng bộ.
Lăng Mặc Hàn bắt đầu dụ dỗ, anh ôm Xu Xu bế lên, nhéo nhéo mũi bé con: “Không phải Xu Xu nói muốn có em sao, buổi tối con phải ngoan ngoãn ngủ sớm, để cho ba mẹ tạo em bé cho con chơi cùng nhé”
Xu Xu nghe nói có em chơi cùng liền mở to hai mắt: “Thật sự.”
Lăng Mặc Hàn gật đầu: “Ba mẹ tạo em bé rất vất vả, Xu Xu ngoan như vậy, hẳn sẽ không muốn làm phiền ba mẹ làm việc đúng không?”
Tần San: “.
Xu Xu suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Tần San, sau đó nhìn về phía Lăng Mặc Hàn gật đầu: “Vậy hai người cố lên, Xu Xu thật thích có em.”
“Được, ba sẽ cố gắng hết sức.” - Lăng Mặc Hàn nhìn Tần San mỉm cười.
Tần San lúc này thật muốn nhào tới đánh Lăng Mặc Hàn một trận.
Buổi tối, một nhà ba người ăn tối xong, Xu Xu mê mẩn với những đồ chơi trong phòng, ăn xong liền chạy vào phòng ngủ chơi đồ chơi, bảo mẫu luôn ở bên cạnh trong coi.
Lăng Mặc Hàn chuẩn bị sẵn một bộ áo thun cặp màu trắng, hai đôi giày thể thao cặp, khi hai người mặc vào, đứng cạnh nhau nhìn vào gương, trông như một cặp đôi đang hẹn hò.
Trên xe, Tần San nhìn xung quanh, lại vô cùng thắc mắc hỏi Lăng Mặc Hàn. “Mặc Hàn, anh đưa em đi đâu vậy?”
“Anh nghe người ta nói đêm nay sẽ có mưa sao băng, chúng ta đi ngắm sao nhé.” - Lăng Mặc Hàn đáp.
Tần San hơi kinh ngạc: “Anh cũng quan tâm đến mấy thứ này sao?”
Cô thích hoa và ngắm sao, thì ra anh biết
Lăng Mặc Hàn gật đầu: “San San, chỉ cần em thích anh đều sẽ quan tâm đến.”
Tần San cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nở nụ cười hạnh phúc.
Núi ngắm sao hôm nay khá đông các cặp đôi cùng nhau đi ngắm sao.
Nhưng nổi bật nhất chính là một cặp đôi khiến các cô gái phải ghen tỵ
Lăng Mặc Hàn cao lớn, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh lạnh lùng, tất cả ôn nhu chỉ dành cho một người phụ nữ trên lưng anh.
Vì sợ Tần San leo núi mệt mỏi, từ khi xuống xe ở chân núi, anh đã một mực muốn cõng cô.
“Mặc Hàn, em có thể tự đi mà, anh thả em xuống, mọi người đều nhìn chúng ta.” - Tần San xấu hổ nói.
“San San, ngoan nằm yên, em cứ nhúc nhích thì anh sợ chúng ta không thể ngắm sao được đâu.” - Lăng Mặc Hàn cảm nhận được đồi núi đang đè trên lưng anh cứ cọ vào lưng.
Tần San: “Lăng Mặc Hàn, trước kia anh không phải tự chủ rất tốt sao?”
Lăng Mặc Hàn: “Ăn phải đồ ngon, không nhịn được thèm"