Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 2: Hạ Dược




Lăng Mặc Hàn cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng lên, không kiên nhẫn tháo một cúc áo, không khí xung quanh ngày càng nặng nề khó chịu.

Chỉ một lát, ý thức của hắn chậm rãi bắt đầu mơ hồ, đây rõ ràng là không thích hợp… chẳng lẽ bởi vì chai nước kia.

Lăng Mặc Hàn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên liền cảm thấy một đôi tay nhỏ nhắn không xương từ từ muốn cởi nút áo của hắn, mà Tần San chẳng biết từ lúc nào đã gần sát hắn.

Trong mắt Lăng Mặc Hàn đều là lửa giận mãnh liệt, chỉ nhìn xem Tần San trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng: “Cô đang làm gì?”

Tần San cắn chặt môi, cô thật sự đang rất sợ hãi, sợ Lăng Mặc Hàn nghe được âm thanh những chiếc răng cạ nhau cầm cập.

Cô ráng chống đỡ để tháo từng chiếc nút trên áo sơ mi của Lăng Mặc Hàn, bời vì quá bối rối cho nên bàn tay cô cứ như vậy run rẩy nên chẳng cởi được chiếc nút nào, những ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Lăng Mặc Hàn.

Hơi thở Lăng Mặc Hàn ngày càng trở nên lộn xộn, đột nhiên nghĩ đến chuyện nào đó, hắn mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn Tần San, thanh sắc âm trầm, trong mắt lộ ra tia khát máu: “Cô hạ dược tôi?”

Tần San hốt hoảng nói không nên lời, dưới tình thế cấp bách, bàn tay cô vô ý thức làm loạn trên ngực hắn.

Lý trí của Lăng Mặc Hàn đột nhiên bị những va chạm này mà chìm xuống.

“Đây là cô tự đưa tới cửa, đừng có oán trách tôi.” - Nội tâm khao khát triệt để đánh bay y thức sau cùng của hắn.

Lăng Mặc Thần xoay người một cái.

Dục vọng cùng lửa giận, ăn mòn đêm tối dài dằng dặc và yên tĩnh trong phòng ngủ.

Rất lâu sau, gian phòng cũng khôi phục lại yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi tình dục chưa tan.

Trong người Lăng Mặc Thần nóng bức vẫn là chưa tan hết, trong cơ thể vẫn là cứ khao khát khiến hắn thật sự muốn nổi nóng.



Miệng hắn không mảy may quan tâm à châm chọc cô: “Tần San, cô bây giờ đã đói khát đến mức phải hạ dược tôi sao?”

Tần San đau đến mức không nói nên lời, cuống họng khô khốc, khàn giọng,  cô chỉ có thể vội ho một tiếng, nhưng cho dù bị dày vò đến mức nào, cô cũng sẽ không chịu thua Lăng Mặc Hàn.

Màn đêm che giấu gương trắng bệch của cô, chỉ nghe thấy giọng nói Tần San đầy ngả ngớn: “Không còn cách nào, ai bảo em gả cho một người đàn ông không thể làm, đã không thể làm được, vậy em sẽ tự mình động thủ.”

Không thể làm? Người phụ nữ này có phải chán sống không?

Lời này của Tần San liền kích thích lửa giận của hắn.

Lăng Mặc Hàn cười lạnh một tiếng, cúi người nói vào tai cô: “Vậy tôi sẽ cho cô xem như thế nào là không thể làm, tranh cho cô luôn luôn nói bản thân mình trống vắng cỡ nào.”

Kéo tuột chiếc mền đang che đậy cơ thể không mảnh vải che thân, thân hình gợi cảm của Tần San lộ ra trước mắt Lăng Mặc Hàn khiến hắn nuốt một ngụm nước bọt.

Không, đây chỉ là do hắn bị cô hạ dược, hắn sao có thể muốn người phụ nữ này.

Không nhịn được, cũng chẳng cần dạo đầu thân mật, Lăng Mặc Thần cứ thế lao vào Tần San như một con hổ đói muốn cắn xé con mồi.

Tần San không nhịn được rơi xuống nước mắt, thân thể đau đớn đến mức cô mất đi tri giác, cảm giác… như muốn chết cho xong.

Lần đầu dành cho người mình yêu, thật tiếc lại không nhận được sự ôn nhu nhẹ nhàng cẩn thận từ bên kia… thay vào đó là mạnh bạo và đau đớn.

Trong phòng chỉ có thể nghe tiếng thở dốc, tiếng va chạm đầy lạnh lùng tàn nhẫn.

Cô cảm giác cơ thể như nổi lềnh bềnh trên biển, giống như một cái xác, trong lòng nổi lên rất nhiều suy nghĩ.

Trong mơ màng, cô nghe được giọng điệu trào phúng của anh: “Sướng không?”



Rõ ràng mà một từ ngữ cỡ nào thân mật kích thích, nhưng đây lại là Lăng Mặc Hàn như chính là muốn đưa Tần San vào chỗ chết.

Tần San chịu đựng thân thể đau đớn, khàn giọng nói: “Còn chưa đủ, anh không phải nói anh làm rất được sao?”

“Ha… vậy tôi sẽ làm tròn tâm nguyện của cô…”

……

Sáng hôm sau, chơi đùa đến gần sáng, nhưng Lăng Mặc Hàn vẫn như đồng hồ báo thức đúng giờ rời giường.

Hắn đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Lăng Mặc Hàn cẩn thận tỉ mị cạo mấy sợi râu trên cằm, mặc vào âu phục, không nhìn qua cái giường lộn xộn, giống như hôm qua không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Tần San sáng sớm đi ra ngoài liền chuẩn bị bữa sáng, ngồi yên tình đợi Lăng Mặc Hàn xuất hiện.

Cô mỗi ngày đều phí hết tâm tư làm bữa sáng thật tốt, chờ đợi một ngày Lăng Mặc Hàn sẽ dừng lại ăn một chút, cho dù là thương hại, hoặc là đối phó ăn một miếng.

Nhưng kỳ tích chưa bao giờ xuất hiện, hôm nay cũng như vậy.

Lăng Mặc Hàn không nhìn bữa sáng đẹp mắt trên bàn, chỉ nhìn gương mặt dồi dào tinh lực của Tần San, cười khẩy: “Thể lực tốt, tối hôm qua dày vò cỡ đó, còn có khả năng đứng lên làm nhiều đồ như vậy, cái này xem ra cô thiếu làm quá lâu, rốt cuộc cũng phát tiết được ra ngoài.”

Tân San đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi nhưng vẫn cố giữ sự bình thản, mang theo nụ cười trào phúng, nhàn nhạt mở miệng: “Một người đàn ông không thể làm, có thể làm đến mức đó cũng không tệ, dù sao cũng chính là dựa vào dược liệu, em nếu không làm chút gì, chỉ sợ anh nín hỏng, lần sau anh nên tiếp tục cố gắng.”

Lăng Mặc Hàn không thể đè nén cơn tức giận trong lòng được nữa, nói ra hết những lời trong lòng: “Cô là một người phụ nữ ác độc, ba năm trước ép tôi lấy cô, dùng quyền thế đuổi Bạch Giai Ninh đi, bây giờ lại còn hạ dược tôi. Nói đi nói lại, thời hạn năm năm cũng nhanh đến, tới lúc đó tôi sẽ ngay lập tức ly hôn với cô, mặc kệ cô dùng mưu kế gì, đừng nghĩ bước vào Lăng gia nửa bước.”

Lăng Mặc Hàn không chút lưu tình nói ra những lời này, trừ căm ghét ra không có một chút đối với Tần San quyến luyến, giống như trước mắt hắn không phải là vợ hắn, mà chính là kẻ thù.