Hôn Nhân Tan Vỡ: Lệ Tổng Cầu Ngược Nhẹ Một Chút

Chương 2: Hồi ức




Editor: Cheese Chanh Dây

Là từ khi nào mà cô bắt đầu yêu Lệ Tiêu Hàn?

Khương Thanh Nguyệt cho đến nay vẫn nhớ rõ ràng buổi tối ngày hôm đó vào mười năm trước. Lúc ấy cô đang làm gia sư dạy kèm tại nhà cho một học sinh lớp mười một. Ngày đó, cô dạy xong ngẩng đầu lên một cái thì thấy một nam sinh mặt mũi thanh tuấn hai tay khoanh trước ngực tựa vào cánh cửa, đôi mắt sáng long lanh tựa ngọc, trên mặt mang theo nụ cười vô lại: "Vị lão sư này, cô có thể cũng dạy cho tôi không?"

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Tiêu Hàn.

Khương Thanh Nguyệt là một cô nhi, cô một đường lớn lên gặp đầy trắc trở, nhận hết sự bắt nạt và xem thường. Chưa bao giờ có người đối tốt với cô như Lệ Tiêu Hàn vậy.

Nếu như nói mười tám năm đời người trước kia của cô là một loại rèn luyện, vậy thì gặp được Lệ Tiêu Hàn chính là quà tặng mà trời cao đã an bài cho cô.

Khi đó Lệ Tiêu Hàn đối với cô thật sự là vô cùng vô cùng tốt. Lòng tự trọng của Khương Thanh Nguyệt rất lớn, cô không muốn phải nhận tiền của hắn, hắn liền theo cô đi làm công. Một tiểu thiếu gia lớn lên trong cẩm y ngọc thực như hắn lại đi làm phục vụ, tiền lương một ngày cũng không đủ để hắn bồi thường cho một cái đĩa bị vỡ.

Cô khăng khăng muốn chia đôi tiền với hắn, Lệ Tiêu Hàn liền tự mình học nấu cơm, sau đó dùng bàn tay đã bị phỏng một mảng lớn cầm cơm hộp đến tìm cô, nói đây là hộp cơm tình yêu của bạn trai, cũng không có thu phí.

Trường học của hai người bọn họ cơ hồ cách nhau nửa cái thành phố, thế nhưng Lệ Tiêu Hàn mỗi ngày lên lớp xong đều sẽ tới tìm cô. Cho dù là cô phải đi làm thêm không rảnh ở chung một chỗ với hắn, hắn cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cô. Rồi sau đó buổi tối sẽ đưa cô trở về phòng ngủ.

...

Khi đó, tất cả mọi người xung quanh Khương Thanh Nguyệt đều bảo cô phải cẩn thận một chút. Vị thiếu gia ngày thường ăn sơn hào hải vị quen này đại khái chỉ là muốn nếm thử một chút hương vị của cháo trắng rau xào mà thôi, chẳng ai tin hắn thật lòng.

Nhưng Lệ thiếu lại dùng thời gian bốn năm làm mọi người tin tưởng, hắn là thật lòng thật dạ yêu thích Khương Thanh Nguyệt, yêu đến mức sẵn sàng buông bỏ sự kiêu ngạo, yêu đến mức nguyện ý từ bỏ hết thảy vốn liếng tuỳ tâm sở dục mà gia đình cấp cho, cam tâm tình nguyện đeo lên mình một cái gông xiềng mang tên Khương Thanh Nguyệt.

Ngày mà Khương Thanh Nguyệt tốt nghiệp, Lệ Tiêu Hàn đã cầu hôn cô ngay trước mặt mọi người trong trường. Dưới ánh đèn chói mắt, người đàn ông trước sau như một, bình tĩnh lại tự tin này thế nhưng khẩn trương đến mức không nói ra lời. Hắn giờ chiếc nhẫn, lắp bắp nói: "Thanh Nguyệt, cho anh cơ hội trở thành người một nhà với em được không? Anh nhất định sẽ yêu em, chiếu cố em, chăm sóc em cả đời."

Một ngôi nhà là điều mà Khương Thanh Nguyệt nằm mơ cũng muốn có được.

Sau đó, bọn họ rốt cuộc cũng kết hôn. Lệ Tiêu Hàn cố ý mua một căn biệt thự ở trên núi, dẫn cô lên mái nhà ngắm sao trời. Hắn ôm cô, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc và khát khao: "Thanh Nguyệt, chờ chúng ta có đứa nhỏ sẽ đặt tên cho nó là Tiểu Tinh. Có cả ánh trăng và ngôi sao *, hai mẹ con chính là sao trời cả đời của anh."

*: Nguyệt trong Khương Thanh Nguyệt nghĩa là mặt trăng & Tinh trong Tiểu Tinh chính là ngôi sao.

Khương Thanh Nguyệt nhớ rõ lúc ấy cô đang vùi đầu trong ngực hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn: "Vậy anh chính là mặt trời của em. Tất cả ấm áp trong cuộc đời này đều là anh cho em."

Mưa to giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn rơi xuống khiến cho Khương Thanh Nguyệt không mở được mắt ra. Cô cố hết sức nhìn vào bầu trời âm u phía trước, mây đen giăng kín, dày nặng đến mức phảng phất như cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời nữa.

Khương Thanh Nguyệt nhìn bầu trời khiến người ta tuyệt vọng kia, cô đột nhiên cảm thấy đặc biệt châm chọc. Cả đời này của cô, lúc bé thì bị cha mẹ vứt bỏ, chưa bao giờ được nhận sự yêu thương từ ai. Thật vất vả mới gặp được Lệ Tiêu Hàn, vốn tưởng rằng gặp được chân ái cuộc đời, ai ngờ cũng chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Hạnh phúc cuối cùng cũng trở thành sự hỗn độn, lưu lại chỉ có sự tra tấn vô cùng tận.

Hiện giờ nghĩ lại, cô cùng Lệ Tiêu Hàn cãi nhau bất quá cũng chỉ ngắn ngủi trong vòng một tháng.

Khi đó cô với Lệ Tiêu Hàn vừa mới kết hôn. Cha mẹ Lệ Tiêu Hàn đối với cô thái độ hiền hoà, coi cô như là con gái ruột của mình, Khương Thanh Nguyệt cũng đối đãi với bọn họ như cha mẹ ruột của mình.

Cho nên thời điểm nhận được tin tức bà Lệ gửi tới, nói có chuyện phải thương lượng, để cho cô giấu Lệ Tiêu Hàn một mình chạy tới trên núi, cô cũng không có chút do dự nào liền đi.

Nhưng Khương Thanh Nguyệt làm thế nào cũng không nghĩ tới, ngay lúc cô đẩy cánh cửa kia ra, cảnh tượng trước mắt lại là hình ảnh ông Lệ bà Lệ đang gục đầu vào trên bàn, cơ thể hoàn toàn bất động. Khương Thanh Nguyệt vừa mới cảm thấy kỳ quái thì ngay lập tức bị người từ phía sau lưng đánh ngất xỉu.

Chờ lúc cô tỉnh lại, cả thế giới đều đã thay đổi.

Khương Thanh Nguyệt bị cảnh sát cho rằng cô là hung thủ giết hại ông Lệ bà Lệ nên bắt cô lại. Từ người cô lục soát ra thấy có giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đã được hai ông bà ký tên, người được lợi chính là cô. Mấy ngày sau, các nguyên lão* của Lệ Thị lại lấy ra giấy trao quyền có chữ ký của cô cùng với dấu vân tay, yêu cầu đuổi Lệ Tiêu Hàn ra khỏi hội đồng quản trị.

*: người có địa vị và chức vụ cao.

Thậm chí cảnh sát còn tra được ghi chép giao dịch mua thuốc độc của cô trong bóng tối, loại thuốc này có thành phần giống y hệt với chất có trong cơ thể hai ông bà Lệ.

Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực. Trong một đêm, Khương Thanh Nguyệt từ một phu nhân nhà hào môn được mọi người vô cùng hâm mộ trở thành kẻ liên hợp với người ngoài mưu đoạt tài sản nhà chồng, phạm tội g.iết chết cha mẹ chồng.

Hết thảy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho Khương Thanh Nguyệt sắp rơi vào vũng bùn lầy căn bản là vô lực giãy giụa. Cô cảm giác như chính mình được đặt vào trong một cái âm mưu thật lớn, nhưng cô lại không hề có sức phản kháng.

Chờ đến khi cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại và đưa ra yêu cầu được gặp Lệ Tiêu Hàn, đối mặt với cô lúc này là một người vô cùng chán chường, hai con người ngập tràn hận ý nhìn cô.

Lệ Tiêu Hàn kịch liệt đập mạnh vào tấm ngăn cách thuỷ tinh và gần như điên cuồng mà chất vấn cô: "Khương Thanh Nguyệt, vì cái gì? Cô vì sao phải làm như vậy!"

Khương Thanh Nguyệt có ý định giải thích, nhưng Lệ Tiêu Hàn lúc đó đã mất đi cha mẹ, lại còn bị đuổi ra khỏi Lệ Thị. Một người luôn thuận buồm xuôi gió như hắn đột nhiên gặp phải biến cố, từ một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết lại trở thành cái gì cũng không có. Hắn chỉ một mực tin tưởng vào chứng cứ trước mắt, bất kỳ sự giải thích nào trong mắt hắn cũng chỉ là biện bạch.

Ngay cả việc trong bụng Khương Thanh Nguyệt có đứa bé, đều bị hắn cho rằng là chứng cứ cho thấy cô cố tình âm mưu chiếm đoạt tài sản.

Cô bị giam vào ngục một năm trời. Cuối cùng, vào đêm Tinh Tinh được chào đời kia cô lại có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.

Lệ Tiêu Hàn một năm không gặp cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt. Khương Thanh Nguyệt trong cơn đau đớn kịch liệt muốn nắm lấy tay hắn lại bị hắn hất ra giống như đối với rác rưởi.

Sau đó, Khương Thanh Nguyệt nghe được từ miệng y tá, hoá ra là bên cạnh Lệ Tiêu Hàn đã có một người phụ nữ khác mà hắn yêu mến. Hắn coi cô ta như trân bảo, mọi người đều biết hắn sủng ái cô ta đến mức nào.

Y tá nói lại cho Khương Thanh Nguyệt nghe câu chuyện hoàn chỉnh về tình yêu của hai người bọn họ. Cô ấy nói người phụ nữ kia tên là An Hân Nhiên, là thư ký của Lệ Tiêu Hàn.

Cô ấy nói, ở bên cạnh một Lệ Tiêu Hàn chán nản trong một năm nay là An Hân Nhiên, cô ta như một cái bóng bên cạnh hắn. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn đã một lần nữa đoạt lại Lệ Thị.

Cô ấy nói, Lệ Tiêu Hàn đã từng ở trước mặt mọi người thể hiện rằng, trong lòng hắn, An Hân Nhiên mới là Lệ phu nhân duy nhất.

Cuối cùng, là Lệ Tiêu Hàn ôm lấy An Hân Nhiên đi vào trước mặt cô, hắn nói: "Khương Thanh Nguyệt, cô người phụ nữ ác độc như vậy căn bản không xứng làm Lệ phu nhân. Tôi nhìn cô liếc mắt một cái cũng thấy ghê tởm. Chúng ta ly hôn ngay lập tức."

Khương Thanh Nguyệt đương nhiên không đồng ý.

Vì sao cô phải ly hôn? Lệ Tiêu Hàn đã từng đáp ứng cho cô một ngôi nhà, hiện tại Tiểu Tinh của cô mới được sinh ra, cô tuyệt đối không để cho con mình giống cô phải lớn lên trong sự thờ ơ.

Hổ dữ không ăn thịt con, Lệ Tiêu Hàn không thích Tiểu Tinh nhưng hắn cũng có lòng thương con của một người cha. Hắn chán ghét Khương Thanh Nguyệt nhưng vẫn như cũ đồng ý để cô ra tù chăm sóc Tiểu Tinh.

Bốn năm, Lệ Tiêu Hàn dùng hết các loại biện pháp ép cô nhường lại vị trí Lệ phu nhân. Khương Thanh Nguyệt vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, cô một ngày cũng chưa từng quên lúc Lệ Tiêu Hàn cầu hôn cô đã nói những gì. Cô suy nghĩ một ngày nào đó sẽ tra rõ chân tướng sự việc. Sau đó tất cả mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu, một nhà ba người bọn họ sẽ hạnh phúc sống cùng nhau.

Nhưng cô ở trên con đường chịu đựng đầy tra tấn và tuyệt vọng này, chờ đợi cô lại là một tờ giấy chẩn đoán mắc bệnh ung thư.