Nghĩa trang Trình gia, thời tiết se lạnh, mây trời âm u, gió kéo theo làn mưa bụi rơi xuống.
La Thư Anh đứng yên lặng trước mộ phần được bao phủ bởi cẩm thạch đen, vô cùng kiên định, lại quá mức lạnh lẽo.
Khác với suy tính của mọi người, La Thư Anh bình tĩnh đến đáng sợ.
La Cao Ngọc đứng bên cạnh cô, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió.
Lưu Úy che ô cho La Thư Anh, trầm giọng lên tiếng.
"Chị dâu, xin nén đau thương"
Đúng ra, La Thư Anh vốn chưa từng thực sự là người của lão đại. Nhưng một tiếng "chị dâu" này, họ gọi đến thân quen, nhất thời không sửa nữa, La Thư Anh đối với việc xưng hô như vậy cũng không trách cứ gì.
La Thư Anh hơi cúi người, áp trán lên mặt bia mộ.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đã tìm kỹ chưa?"
"5 ngày 5 đêm toàn lực bí mật lục soát ngọn núi. Kết quả..."
Hơn nữa, đó là một vụ nổ lớn. Đến cảnh sát bắc kinh cũng đã ra kết luận rồi, đem hồ sơ vụ án của ZED vào hàng tuyệt mật bảo quản, không có cách nào phá gỡ nữa.
Tay cô chạm lên mặt đá lạnh ngắt, một ngôi mộ trống rỗng lại có thể khiến người ta đau đớn như vậy.
Hay bởi vì sự ra đi quá thiệt thòi của Trình Vương mới là thứ khiến lòng cô đau đớn.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn cười với cô. Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn hát cho cô.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn nói sẽ tới thăm cô.
"Trà Xanh, anh nói dối"
Năm ngón tay La Thư Anh siết chặt, vung một quyền xuống, tiếng rắc rắc kêu lên, như tiếng xương cốt vỡ vụn, không biết cơn đau truyền đến từ bàn tay, hay từ trong lòng, làm nước mắt đổ xuống, như mưa, vừa mặn vừa chát.
"Chị dâu.."
"Chị dâu..."
Đám người ở dưới lo lắng xôn xao muốn tiến lên, chỉ thấy Lưu Úy trừng mắt một cái, tất cả đều cúi đầu im lặng.
La Thư Anh nửa quỳ nửa ngồi trên đất, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết, tịch mịch tựa đêm đen, chỉ có nỗi đau là nóng rẫy trong lòng.
"Trình Vương, anh thế mà lại nói dối em ư?"
Cô cười chua chát, bất lực.
"Em là bà hoàng của tôi, em hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc"
"Kem Dâu, quen em, yêu em, hi sinh vì em, tôi chưa từng hối hận"
"Từ đây đến mặt trăng kia rồi trở lại.
Trên đời này có ai yêu em nhiều thế không?"
"Trà Xanh, nói cho em biết phải làm sao đây?"
Làm sao để chống cự lại nỗi mất mát này. Hắn mất rồi, cô liệu có thể an yên?
La Cao Ngọc đỡ La Thư Anh đứng dậy, giọng bà vẫn điềm đạm, nhưng đôi mắt không che giấu nổi đau thương.
"Trình Vương không muốn thấy cháu như này đâu. Mau đứng dậy"
La Thư Anh cái gì cũng không muốn nghe, vung tay muốn gạt bà ra.
"Dì Cao Ngọc, mặc kệ cháu"
"La Thư Anh! Nhìn vào ta"
La Cao Ngọc giữ chặt hai vai cô, dùng lực khiến La Thư Anh vì đau mà nhíu mày, cơn đau giúp cô có thể bình tĩnh.
"Có lẽ đến lúc chúng ta cần nói chuyện rồi"
Không để La Thư Anh chống đối thêm, bà kéo cô đi, không quên ra lệch cho những người còn lại. "Quay về căn cứ chấn chỉnh lại đi, coi tác phong của các cậu còn ra cái dạng gì? Chuẩn bị lễ đón nhận chủ nhân mới."
"Vâng."
Việc La Cao Ngọc có thể ra lệnh cho người của ZED khiến La Thư Anh thoáng ngạc nhiên trong lòng, nhưng cô không vội lên tiếng, chỉ im lặng để bà dẫn đi.
Trong phòng, La Cao Ngọc pha một tách trà sen, rót vào ly gốm, đưa đến trước mặt La Thư Anh, hương sen nhàn nhạt dễ chịu phả qua, khiến cô tĩnh tâm không ít.
"Cháu có bao giờ thắc mắc, tại sao năm xưa ZED lại điên cuồng muốn có được cháu không?"
La Thư Anh hơi sững lại, không nghĩ tới La Cao Ngọc sẽ hỏi một câu như vậy trong lúc này, cô hơi mím môi, lắc đầu.
"Cháu và La Thư Nhu là chị em sinh đôi, dung mạo như hai giọt nước, xét về tài giỏi, cháu càng không thể bằng một phần của La Thư Nhu, vì sao lại nhất định phải là cháu?"
Bàn tay La Cao Ngọc lành lạnh, những ngón tay thon nhỏ, trắng nõn, móng tay được sơn màu hồng nhạt, phủ lên một lớp kim tuyết óng ánh bạc, chạm tới ngực trái của La Thư Anh, giọng bà không nghe ra cảm xúc.
"Vì trái tim này của cháu. Cháu biết không? Vì trái tim này của cháu, có thể cứu được Trình Vương."
"Trái tim của cháu?... cứu Trà Xanh...?"
Mưa ngoài trời mỗi lúc một to hơn, La Cao Ngọc đứng dậy, đóng lại cửa sổ, thắp một cây nến thơm.
Và bà bắt đầu kể cho La Thư Anh, về những điều cô chưa biết, cũng là điều chưa ai từng biết.
***
Chuyện của ZED...
"Xoảng"
Âm thanh đổ vỡ vang lên, lọ lục bình bị Trình Vương vung tay đập nát.
Trình Vương 18 tuổi, khí phách ngang tàn, đôi mắt cuồng dã như loài lang sói, sắc bén nguy hiểm, lại có phần lạnh nhạt.
"Ba điên rồi hay sao?"
"Điên? Trình Vương, gan mày cũng thật lớn, dám tranh cãi với ba mày?"
Mảnh nhọn cứa vào tay hắn làm rách một đường, Trình Vương liếm những giọt máu đang chảy xuống, ánh mắt lóe lên cuồng loạn, lời nói thách thức
"Nếu ba cố tình ép buộc con, ba biết kết quả mà"
Trình Quốc tức giận đến mặt mũi biến sắc.
"Hỗn xược. Tao làm tất cả còn không phải vì tiểu tử như mày. Duy chỉ có trái tim của con bé đó là có khả năng tương thích và cơ hội thay thế cho trái tim yếu ớt của mày. ZED đã kí hợp đồng với La gia từ 4 năm trước, chỉ chờ đợi cho ngày con bé đủ 18 tuổi, mày biết đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức? Mày còn không chịu hiểu?"
"Con không cần biết ba đang nghĩ cái gì trong đầu. Riêng La Thư Anh, ba đừng mong động vào. Hơn nữa, ba nhiều con như thế, có một đứa chết sớm vì bệnh tim cũng đâu phải đáng lo ngại?"
Trình Vương nhếch môi cười, quay đầu bỏ đi thẳng.
"Mày... mày..."
Tầng thượng, gió thổi rất mạnh, điếu thuốc trên tay hắn rực sáng, như hòa lẫn vào vô vàn ngọn đèn nơi thành phố hoa lệ kia.
"Lại cãi nhau với ba à?"
Trình Khánh không biết xuất hiện từ lúc nào, đặt tay lên vai hắn.
"Xì! Lão già phiền phức. Lại muốn lợi dụng người con gái của em. Nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới"
"Trình Vương, chúng ta là người của bóng tối, từ nhỏ hai tay đã nhuốm đầy máu tươi, số phận bị ràng buộc với lỗi lầm. Yêu đương, là không thể."
Trình Khánh không biết đang nói với em trai, hay tự nói với chính mình, nghe có chút vô vọng.
"Gì mà không thể? Lời nói trái với hành động. Trình Khánh, anh sợ bị sét đánh chết sao?"
Trình Khánh không đáp, chỉ cười. Hắn nói cũng đúng. Rõ ràng những người như Trình Vương và Trình Khánh không hợp yêu đương, nhưng lại đã sớm sa vào lưới tình ấy mất rồi.
"Trình Vương, nếu một ngày anh và ba đều không còn, chú định làm gì?"
"Vậy có thể thoải mái chơi bời qua ngày rồi, không bị lão già ấy cằn nhằn, cũng không bị anh thường xuyên đập cho vài trận tơi tả." Trình Khánh không nói nữa, ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, lặng im một lúc.
Cuối cùng, anh giành lấy điếu thuốc trên tay Trình Vương dập tắt.
"Trình Vương, chú phải sớm trưởng thành thôi. Để bảo vệ tốt cho cô gái của chú. Bởi vì nếu một ngày chú không còn gia đình bên cạnh nữa, thì cô ấy sẽ trở thành nguồn sáng duy nhất dẫn lối chú trong cuộc đời này."
Nói xong, Trình Khánh quay đầu bước đi.
15 tháng ấy trăng vừa tròn, căn cứ ZED nhuộm màu của máu.
"Trình Khánh, mày không những lấy đi tài liệu cơ mật, còn dám giết người cùng tổ chức. Mày phản bội?"
Cách mấy bậc thang, Trình Quốc bả vai bị thương, xung quanh toàn là xác người, mùi máu tanh lẫn vào không khí, lạnh lẽo rợn người.
"Ba, đây là lần cuối tôi gọi ông một tiếng ba. Phải, tôi là kẻ phản bội. Hôm nay chúng ta đàng hoàng đối mặt thì thế nào."
"Mày... mày! Máu đang chảy trong người mày là máu của tao."
"Cũng không phải ông nuôi tôi lớn. Trình Quốc, ông quên rồi. Ba đứa con trai của ông đều là từ trong súng đạn tối tăm, từ trong máu tanh biển lửa mà sinh tồn, chưa từng hiểu được thế nào là tình cảm cha con. Có thể Trình Vương còn giữ với ông chút tình nghĩa, nhưng tôi và Trình Thiên vốn chưa từng coi ông như một người ba thực sự. Chưa bao giờ."
"Mày vì một đứa con gái mà làm ra những chuyện này, mày..."
"Vì một đứa con gái? Không phải ông cũng từng vì La Cao Ngọc mà phụ mẹ tôi như thế nào? Ông quên thật hay giả vờ không nhớ? Bà ấy là vợ ông, bà ấy kề cạnh ông lúc khó khăn nhất, bà không từ nguy hiểm, không màng tính mạng mà chọn một người chồng tội phạm, bà ấy sinh cho ông ba người con trai, để rồi được gì?"
Giọng Trình Khánh kiên định lạnh lùng, giống như buộc tội Trình Quốc, không chút khiêm nhường.
"Tôi lại hỏi ông vì một người phụ nữ đối xử với mẹ con tôi như thế, đối xử với gia đình bà ấy như thế nào? Có chăng chẳng phải cũng chỉ vì một người phụ nữ. Máu chảy trong người tôi cũng là máu của ông, vậy nay tôi vì một người phụ nữ mà làm mọi chuyện này, cha truyền con nối, có gì bất ngờ sao"
"Trình Khánh, mày...Mày đừng ép ba"
Trình Khánh không nói nữa, chỉ cong khóe môi cười, lên nòng súng, hướng thẳng tới Trình Quốc.
Khẩu súng trong tay Trình Quốc hơi run, nhưng cuối cùng cũng được nâng lên, bốn mắt nhìn nhau, kiên định vô cùng.
"Anh hai, đừng..."
Nửa câu sau của Trình Vương bị hai tiếng súng đồng thời nuốt chửng, hắn đứng ngoài cửa lớn, sững người.
Người anh thường xuyên lôi hắn khỏi mấy trò quái dị và cho hắn vài trận đòn bầm dập nhưng cũng là người luôn bảo vệ hắn.
Người cha có vẻ xa cách nhưng cũng là người luôn khiến hắn không khỏi kính trọng.
Hai họ người giờ đây ngã trước mắt hắn, rất nhiều máu đang chảy ra, bóng tối và máu, Trình Vương từng thấy rất nhiều, nhưng chưa có lúc nào khiến trái tim hắn hỗn loạn và đầu óc quay cuồng như thế, hơi thở trở nên gấp rút.
"Anh hai, anh hai, tại sao lại..."
"Trình Vương, anh đã hứa với cô ấy. Đàn ông khi đã hứa với người phụ nữ của mình, thì không được nuốt lời, cũng không muốn nuốt lời. Chú hiểu đúng không. Cả anh và Thư Nhu đều đã hi sinh mạng sống này bảo vệ cho La Thư Anh, Sau này, người con gái ấy là nguồn sáng dẫn lối cho chú. Đừng sợ hãi, trưởng thành thật tốt thì mới có thể bảo vệ cho người chú muốn bảo vệ."
"Anh hai, anh hai! "
"Tiểu tử.."
Tiếng Trình Quốc ngắt quãng phía bên kia, lúc Trình Vương lại gần, ông cái gì cũng không nói, chỉ tháo chiếc nhẫn ở ngón cái lên đeo vào tay cậu. Nó là biểu tượng cho quyền lực tối cao của ZED, cũng ám chỉ cậu sẽ là người kế nhiệm.
"Xin lỗi, có lẽ ta không phải là người ba tốt. Sau này, ZED trông cậy vào con.
Trút xuống hơi thở cuối cùng, hai mắt ông từ từ nhắm lại.
Đó là lần đầu tiên, Trình Vương biết được thế nào là tuyệt vọng mất mát.
Hắn ngồi im lặng cả nửa ngày giữa những xác người, không khí nồng nặc mùi máu, khỏa lấp trong thính giác.
Ban đêm, Trình Vương đứng dậy, bước ra ngoài, tập hợp những người còn lại, giọng nói lạnh lùng.
"Từ hôm nay, tôi sẽ tiếp quản ZED"
Tất cả đồng loạt cúi đầu, hô vang một tiếng "lão đại" với hắn. Chỉ sau một đêm, Trình Vương như trưởng thành thêm cả 10 tuổi, không ai còn thấy được vẻ phóng khoáng bất cần trước kia nữa, hắn lạnh lùng hơn, nghiêm khắc hơn, một cái nhếch môi nhàn nhạt cười cũng đủ khiến đối phương lạnh sống lưng.
Mỗi ngày rèn luyện bản thân, bình tĩnh trưởng thành, chính là để chờ một ngày của 4 năm sau. Ngày hắn gặp lại La Thư Anh.
Khi ấy hắn sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Đôi chân của cô, đôi mắt của cô, giọng nói của cô. Hắn bảo vệ cô, nâng đỡ cô, dạy cô nuôi dưỡng sát khí, dạy cô ngẩng cao đầu đối diện quá khứ. Trình Vương có thể cho cô mọi thứ, kể cả tính mạng của mình. Bởi vì, suốt 4 năm qua, cô là nguồn sáng duy nhất để hắn chống đỡ lại với những tối tăm u tịch. Suốt cuộc đời này, cô là lý do để hắn tồn tại.