Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu ra ngoài gặp bạn bè trò chuyện để giải sầu một lát rồi về nhà.
Hai người không hay Tử Đằng và Phùng Đức Cường đã ngồi trên ghế sô pha chờ sẵn.
"Cuối cùng cha mẹ cũng đã về rồi"
Tử Đằng vui mừng đứng dậy.
Hai song thân của cô lại mang tâm trạng nặng nề khi nhìn thấy hai vợ chồng cô.
Tử Đằng biết cha mẹ khó xử nên mới chọn cách tránh mặt.
Tuy nhiên dù sao cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nhờ hai người là thích hợp nhất.
Tử Đằng tiến đến gần cha mẹ cô ân cần nói: "Con biết cha mẹ buồn trong lòng, cũng có chuyện không dám nói ra.Chỉ là chuyện này nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nhờ cha mẹ là thích hợp nhất"
Nghe Tử Đằng nói, Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu đưa mắt nhìn nhau cảm thấy hoang mang lạ thường.
Đêm nay Tuyết Mai ở trong quán bar uống rất nhiều rượu.
Từng chai rượu mang ra nhanh chóng được uống cạn sạch.
Có lẽ trong lòng có nhiều nỗi niềm muốn bày tỏ nhưng lại không biết nói cùng ai.
Bây giờ chỗ đi về chỉ có biệt thự của ý đồ lợi dụng Trương Quân Hải chứ không phải yêu thương gì.
Bây giờ mọi chuyện đã tan tành mây khói như vậy thì cô ta không có lý do gì để về đó nữa.
Phục vụ bàn khi thấy Tuyết Mai uống không ngừng cũng rất ái ngại nhìn cô.
Tuy nhiên cô ta tỏ ra rất cương quyết, miệng liên tục kêu thêm rượu.
"Thưa cô, tôi thấy cô xem chừng đã uống rất nhiều rồi.Quán chúng tôi sắp đóng cửa.Hay là cô về đi"
Chàng nhân viên phục vụ rụt rè nói.
Tuyết Mai lúc này đã ngà ngà say.
"Sẽ ra sao nếu mình đột nhiên chết ở đây? Thật nực cười, đường đường là tiểu thư nhà họ Hoa mà lại rơi vào kết cục này.
Mình có cảm giác như cả thế gian này đang cười vào mặt mình.
Có lẽ rơi vào thảm cảnh như vậy cũng là đáng đời"
Một giọt lệ muộn màng rơi trên má Tuyết Mai.
Lúc này cô ta mới một phần nào thấu hiểu nỗi đau lúc trước của chị mình.
Bàn chân mang giày cao gót của cô ta bước đi trên đường nhưng người lại say đứng cũng không vững.
Khi đi ngang ngã rẽ, do không thấy đường nên gót giày đã đạp lên cục đá vấp ngã một cú.
"Mình cũng có ngày rơi vào cảnh này sao? Đến đi cũng không vững, chiếc giày này cũng ghét mình ra mặt"
Đâu Tuyết Mai đập nhẹ vào mặt đường, một bên mặt bị tiếp xúc với gạch vỉa hè nên bị trầy xước một chút.
Cái chân lúc này đột nhiên đau nhói, có lẽ do cú va chạm lúc nãy đã bị trật chân.
Tuyết Mai không gượng dậy nổi nữa liền nằm hẳn trên vỉa hè.
Bàn tay cô ta cố gắng chồm tới gỡ chiếc giày quãng sang một bên, sau đó đột nhiên phá lên cười như một mụ điên.
"Ha...ha"
Trong đêm thanh vắng, giọng của Tuyết Mai ngày càng quái dị.