Ánh mắt của cả hai người đàn ông nhìn Tuyết Mai ngỡ ngàng.
Trương Quân Hải đã biết mình lỡ lời, tuy nhiên vẻ mặt của anh cũng không có vẻ gì là hối hận.
"Cho dù em có ngăn cản thì anh vẫn phải nói.
Anh ta không hiểu những nỗi khổ mà em phải chịu trong thời gian qua.
Anh biết là em không hề yêu anh, em đến tìm anh chỉ có mục đích.
Từ đầu đến cuối em chỉ yêu anh ta nhưng anh ta không hề quay đầu nhìn em lại một cái.
Cuộc hôn nhân với người đàn ông này đã không hề cho em hạnh phúc, nay hắn lại đứng cùng một phe với chị em để đả kích em.
Hắn không xứng đáng làm chồng em"
Trương Quân Hải chỉ vào mặt Minh Hải nói lớn tiếng.
Minh Hải quay sang nhìn người vừa mới lên án mình bằng vẻ mặt phẫn nộ: "Anh nói cứ như cô ta là kẻ bị hại không bằng.
Nếu như không gieo gió thì làm sao gặp bão đây? Tôi chỉ yêu Tử Đằng nhưng cô ta trăm phương nghìn kế phá tan nhân duyên tốt đẹp của tôi, lại còn hại cô ấy vào bước đường này.
Là cô ta không cho người khác đường lui trước thì đừng trách người khác vô tình.
Một người độc ác như vậy đến cả chị ruột mình cũng hãm hại, nhân cách cô ta coi như là đồ bỏ đi rồi.
Vậy mà còn ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem? Khóc lóc cho ai xem? Tôi nhìn đã thấy buồn nôn"
Tuyết Mai nhìn Minh Hải với đôi mắt hẳn lên thái độ không thể tin được: "Anh có cần phải nói những lời cay nghiệt như vậy mới được sao? Em làm tất cả những chuyện đó là vì ai?"
Minh Hải nghe vậy liên mỉm cười mỉa mai: "Đừng lôi tôi ra để làm cái cớ bào chữa cho hành vi và lòng dạ ác độc của cô.
Cô từng bước đồn Tử Đằng vào đường cùng như thế nào để giờ đây gặp quả báo mà vẫn không biết hối cải.
Tử Đằng đã nói với tôi vốn dĩ đã cho cô nhiều cơ hội để quay đầu nhưng cô không biết nắm bắt còn tiếp tục hành động sai trái.
Tuy tôi kết hôn với cô là bất đắc dĩ nhưng sau khi kết hôn tôi luôn làm tròn chức trách của một người chồng.
Còn cô vì đạt được mục đích mà kéo theo cả người đàn ông khác vào trò chơi của cô.
"Tuyết Mai, em làm sao vậy?"
Tiếng Trương Quân Hải hốt hoảng.
Tuy nhiên hiện giờ cô ta không còn tâm trí nào cả mà chỉ nhìn bóng lựng Minh Hải từ từ rời xa: "Lâm Minh Hải, anh được lắm.
Tôi sẽ hận anh cả đời "
Tiếng gào của Tuyết Mai không làm anh quay đầu ngoảnh lại.
Đây là chuyện mà Minh Hải đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Thực ra đây là chuyện tốt nhất mà anh có thể làm vào lúc này mặc dù trong lúc nói ra trong lòng có vẻ hơi khó chịu, dù đối với Tuyết Mai anh không có tình yêu nhưng cũng có tình nghĩa chung sống bẩy lâu nay và còn vì họ đã có một đứa con với nhau nữa.
Tuy nhiên mối quan hệ này đã không còn có thể cứu vãn được nữa, thay vì giải quyết sớm với nhau để tránh phiền phức và thêm đau lòng về sau.
Qua một đêm suy nghĩ nát óc, sáng hôm nay Tử Đằng thức dậy với cái đầu nặng trĩu.
Cô đã nghĩ ra nhiều viên cảnh khác nhau để xử lý chuyện này.
Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu thì giao cho cô toàn quyền xử lý, hai người họ vì quá đau lòng nên không muốn nhắc đến nữa.
Phùng Đức Cường dù sao cũng là con rể nên có ý kiến cũng không tiện.
Trên chiếc bàn ăn, duy chỉ có Tử Đằng và Phùng Đức Cường cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Tuy nhiên động tác của cô cho thấy ăn không được ngon miệng, mãi vẫn chưa xong phần ăn của mình.
"Em đừng rầu rĩ nữa, cũng không giải quyết được gì đâu? Hiện giờ em phải tập trung đưa chuyện này ra ánh sáng rồi mới quyết định nên xử lý Tuyết Mai ra sao"