Hôn Nhân Sau Màn Kịch

Chương 32: Có thoải mái không?




Những cơn gió mát sáng sớm lùa thẳng vào phòng qua ô cửa, đánh thức Hàn Vi tỉnh giấc. Mơ hồ cảm thấy cái gối ôm bên cạnh thật êm ái, thật thơm mát, chỉ muốn rút đầu vào nó mà ngủ tiếp.

Nhưng khoan đã.. trên giường mình làm gì có gối ốm?

Hàn Vi mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, ngáp một hơi dài.

"Dậy rồi?"

Cơ miệng chợt đông cứng ngắt tựa như hoá đá, cô mở to mắt nhìn gương mặt đang kề sát bên môi mình. Giọng nói trầm khàn càng làm cô giật thót tim, không thể phản ứng gì.

"Có thoải mái không?"

Mặc Đình Khâm cong khoé môi, nghiêng đầu xuống kề thêm vào gương mặt đang thất thần kia, cảm thấy buồn cười. Thảo nào hôm qua anh lại ngủ ngon đến thế!

Hàn Vi cử động nhẹ, cô phát hiện ra mình ôm chặt lấy anh từ lúc nào, tay thì ôm choàng qua eo săn chắc lồi lõm lộ rõ múi thịt cơ bắp...chân thì quấn quanh bắp đùi như ôm một cái gối ôm, đầu thì nằm hẳn lên cánh tay anh. Thì ra gối ôm là anh???..Cô thất kinh, vội thả ra, lùi người về sau, ngượng đến đỏ mặt mà vùi đầu vào chăn, tự vả vả mặt mình.

"Em nói xem, tôi bị chiếm tiện nghi như vậy, đền bù thế nào? Hửm?"

Mặc Đình Khâm quay người sang phía cục chăn dày đang cộm to tròn mà run run lên, tay chống lên đầu, ánh mắt hỏi tội xen lẫn đắc ý.

Cô thì hay rồi, ôm anh ngủ ngon lành một mạch, đến sáng trời vẫn chưa chịu tỉnh dậy, chỉ có anh khó chịu như bị ngọn lửa hừng hực dày vò, cộng thêm cả cánh tay tê cứng.

Hàn Vi tung chăn ra, định chạy bay xuống giường bỏ trốn, nhưng bị một lực mạnh kéo ngược trở lại, váy ngủ mỏng manh tốc lên trên, khoe cặp đùi trắng nuột quyến rũ.



Mặc Đình Khâm trở người nằm đè lên người cô, hai chân kẹp vào hông cô, giữ chặt phần thân dưới như trói lại. Anh lấy tay mình đèn lên hai cổ tay người nằm dưới, ánh mắt ngày càng tà mị không đứng đắn. Nhìn thấy xương quai xanh cùng vầng cổ thon gọn nõn nà, yết hầu càng không tự chủ mà di chuyển.

Hàn Vi bị bất ngờ nên vẫn chưa kịp thích ứng, lúc hoàn hồn thì đâu đã vào đấy. Hai má nhỏ ửng hồng nhìn gương mặt bên trên, vô cùng đẹp trai, vô cùng bừng sáng, nhưng còn mang theo cả nét phong lưu đến ái muội. Cả người cô nóng ran, sự tiếp xúc thân thể này quá đỗi gần gũi, khéo không thể giữ được trái tim của mình mất.

"Em đã trễ giờ rồi. Hôm nay.... phải đến Venus..!" Cổ họng cô nghèn nghẹn, khoang miệng khô khốc, cố phát ra giọng nói nhưng nó lại nhỏ đến mức như một chú mèo con đang làm nũng.

Ánh mắt Mặc Đình Khâm thay đổi, có ánh lên một vài tia tối sầm như sợi chỉ đen. Nghĩ đến cảnh cô gặp cái tên Nghiên Thế Đàm đó, trong lòng anh lại khó chịu. Im bặt vài giây, đột nhiên anh lại cúi xuống nơi hõm cổ, đặt môi mình lên nơi nhẵn mịn, để lại một dấu hôn đỏ đậm chói mắt.

"Xem như trừng phạt em!"

Hàn Vi cơ hồ nghe thấy tiếng nhịp đập thình thịch đang phát ra từ lồng ngực mình, cơ thể mẫn cảm với sự nóng bỏng đó, hơi thở rực cháy cùng hành động của anh làm đầu óc cô trống rỗng, phát ra tiếng kêu nhẹ.

Mặc Đình Khâm vốn chỉ muốn đóng một dấu vết lên để ra uy với một số tên không biết điều nào đó. Nhưng hương thơm ngọt ngào trên cơ thể mềm mịn này làm anh càng như bị kích thích, muốn hít hà lấy mãi không buông. Anh di chuyển môi mình, ngậm lấy cánh môi anh đào căng mọng, vấn vít không rời.

Hàn Vi bị anh hôn đến ngạt thở, cái lưỡi hư hỏng của anh làm cho cô mụ mị, đắm chìm không dứt. Đến khi không thể nào chịu nổi nữa, anh mới chịu buông tha.

Cô thở hổn hển, thấy môi mình đau như sưng phồng lên, nhìn thủ phạm vừa gây án đang rời khỏi người mình, bước thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước xả ào ào làm Hàn Vi tỉnh táo lại. Cô lấy tay sờ sờ lên vầng cổ vẫn còn ươn ướt, lập tức chạy nhanh đến bàn trang điểm. Vừa soi vào gương đã bị dấu vết đỏ hồng kia làm chói mắt, nổi bật trên làn da trắng ngần như một vết son môi loè loẹt. Làm sao đây, lát nữa còn đi làm, xấu hổ chết mất....Cái người đó thật là đáng sợ!

...----------------...

Hôm nay là ngày ra mắt chính thức, buổi công diễn thời trang sẽ được tổ chức tại một hội trường trong khu resort 5 sao với nhiều khách mời quan trọng.

Hàn Vi phải có mặt trước G để kiểm tra lại trang phục biểu diễn của các người mẫu, cũng như xem qua một lượt tập dợt thật kĩ càng, tránh gây ra sai sót không đáng có.



Nghiên Thế Đàm cũng đã đến, anh ta ngồi cạnh Hàn Vi trên dãy ghế trước sàn diễn. Đeo một cặp kính râm đen nhìn rất lãng tử.

"Đừng lo lắng quá! Còn tôi ở đây mà!"

"Lúc này anh còn đùa! Đã sát giờ rồi vẫn chưa thấy Ngô Tuyết Tuyết xuất hiện, mà cô ta lại còn là Vedette chính nữa!" Hàn Vi hồi hộp đến toát mồ hôi, vén tóc ra sau phẩy phẩy.

Dấu đỏ trên cổ cô tình cờ đập thẳng vào mắt Nghiên Thế Đàm, nụ cười anh ta chợt tắt ngấm, vẻ mặt cũng đanh lại.

"Người đứng sau cô là ai?"

Hàn Vi ngó theo hướng anh ta, buông một tiếng thở dài.

"Trợ lí mới của tôi!"

Nghiên Thế Đàm liếc nhìn cô gái đó, ăn mặc phong cách không khác gì người luôn kè kè bên cạnh Mặc Đình Khâm, anh ta nhếch khoé miệng, tháo cặp kính râm xuống lau lau rồi đeo lại.

"Ngài Mặc của chúng ta quản vợ gớm nhỉ?"

Hàn Vi không thèm để ý đến những lời mỉa mai bên tai của Nghiên Thế Đàm nữa. Cô bắt đầu đứng lên đi đi lại lại, lòng bàn tay lạnh toát.

Lúc sau, vào những giây phút sát giờ, nhân viên hậu kì chạy ra báo với Nghiên Thế Đàm, dáng vẻ thảng thốt thất thần của cô ta càng làm cho tim Hàn Vi muốn nổ tung.

"Nghiên tổng! Khách mời đã vào gần đủ rồi, nhưng... nhưng cô Ngô Tuyết Tuyết vẫn chưa đến, buổi tập dợt chiều nay cũng vắng mặt!"