Hôn Nhân Sau Màn Kịch

Chương 29: Là ai lo lắng cho ai?




Hàn Vi dần dần chìm đi trong vô thức, chỉ còn lại cảm giác mình đang ngã xuống mặt đất đầy bụi bẩn và lạnh buốt. Cơ thể tê cóng run lên bần bật, hai mắt cô mỏi nhừ đến mức không thể nào gượng mở lên nổi.

Bên tai bất chợt truyền đến những âm thanh lớn, là tiếng đập cửa ầm ầm. Sau mấy hồi chấn động, một chút ánh sáng le lói choá lên từ phía bên đó. Cô nghe thấy những tiếng bước chân gấp gáp, tiếng thở dốc lớn dần bên tai, và cả một mùi hương quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi.

Hàn Vi muốn mở mắt mình ra, nhưng càng cố nó càng không thể cử động lên nổi. Chỉ có thể biết là mình đang được ai đó bế lên, khoác thêm một chiếc áo và cảm nhận được hơi ấm truyền sang. Thật sự rất quen thuộc....

Đến lúc cô nghe bắt đầu có nhiều tiếng bước chân chạy đến nữa, trong tầm mắt mờ ảo hiện lên một gương mặt người đàn ông. Nhưng mờ quá, không thể thấy rõ.

Nằm gọn trong vòm ngực ấm áp này... Cô muốn ngủ....

...----------------...

...Trước cửa phòng bệnh khu chăm sóc đặc biệt....

Mặc Đình Khâm bỏ tay vào túi quần, sau khi nghe bác sĩ thông báo người trên giường đã ổn, chỉ là do kiệt sức cộng thêm cơ thể vốn yếu ớt, tâm trạng lại có hoảng loạn và lo sợ quá mức nên mới ngất xỉu.. thì anh thở phào nhẹ nhõm.

Bước ra dãy ban công gần đó, Mặc Đình Khâm rút trong áo ra bao thuốc, đưa điếu thuốc dài lên môi rồi bật lửa. Chỉ có thuốc lá mới làm anh tỉnh táo hơn được phần nào, suốt cả đêm qua hầu như anh đều ở bên cô không chợp mắt.

"Nói!"

"Theo như điều tra, lần này là có người trong đoàn cố ý khoá trái cửa từ bên ngoài. Chính xác là nhân viên dưới trướng Ngô Tuyết Tuyết, chưa rõ nguyên nhân gì, nhưng phu nhân.... ngài có muốn xử lí hết đám người đó?" Trợ lí Kim sau khi xác nhận từ cuộc điện thoại, anh ta lập tức báo cáo lại cho Mặc Đình Khâm.

"Ngay cả tôi còn chưa dám đụng đến cô ấy! Người có liên quan xử lí hết đi. Còn Ngô Tuyết Tuyết.. đụng đến người không nên đụng, gan cô ta bằng trời rồi sao....?" Mặc Đình Khâm nhả hơi khói dài, xoay xoay chiếc zippo kim loại trong tay, lưng tựa hờ vào thành ban công sắt.



Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của dì Trần nói là gọi cho cô nhưng không nghe tín hiệu. Anh lập tức tìm ngay ra thông tin về địa điểm phim trường đó. Trời chập tối, trong đoàn chỉ còn lại vài người đang dọn dẹp hậu trường.

"Ngô Tuyết Tuyết đã kết thúc xong và về sớm từ lâu, duy chỉ có một cô gái đột nhiên không thấy nữa thì phải, trước đó hình như cô ta hỏi về nhà kho để đạo cụ!"

Nghe người đó nói xong, anh liền tức tốc chạy đi tìm cô, trong đầu chỉ toàn nỗi lo lắng và bất an. Anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó, sợ anh không đến kịp....

Mặc Đình Khâm vặn tay nắm lắc lắc, cửa đã bị khoá kín. Tuy nơi đây cũ kĩ, nhưng để mở cánh cửa lớn bằng gỗ chắc chắn này, anh phải mất khá nhiều sức lực, cố gắng dồn toàn bộ vào phần vai để tông vào nó.

Lúc ánh đèn pin từ điện thoại soi trúng vào người đang nằm dưới nền đất ẩm thấp, sắc mặt tái nhợt. Mặc Đình Khâm cảm thấy tim mình nhói điếng người, anh vội cởi chiếc áo vest ngoài ra, khoác lên cả người đang lạnh cóng mà phát run của cô.

Bế cô ra khỏi cửa, đám người kia mới vừa kịp chạy tới, xe cũng được lái đến.

Mặc Đình Khâm nhìn gương mặt xanh xao, dính đầy nước mắt lẫn bụi bẩn trong vòng tay mình. Ánh mắt xót xa đó bỗng chuyển sang sắc lạnh, mờ mịt như một tảng băng chìm.

"Tra!"

Thư kí Kim mở cửa xe, anh ta gật đầu đã rõ. Xưa nay tính cách Mặc Đình Khâm, anh ta là người hiểu rõ nhất. Chỉ cần nhìn qua ánh mắt, anh ta cũng đã biết được người vừa ra lệnh cho mình đang tức giận đến mức nào.

......................

Hàn Vi tỉnh dậy, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà trắng toát. Đây là bệnh viện?

Cô thấy tay mình đang được ghim dây, nối liền vào túi nước biển treo bên cạnh, cố gắng lê thân người đang ê ẩm gào thét của mình từ từ ngồi dậy.

"Yếu ớt như vậy! Cô muốn doạ chết tôi à?"



Hàn Vi nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Sao anh ta lại ở đây?

"Là anh đã cứu tôi ra khỏi đó?"

Nghiên Thế Đàm ngồi bắt chân trên ghế sofa, tay tựa lên thành ghế, xoa xoa cằm mình, điệu bộ vẫn mang ý chơi đùa như mọi khi. Ánh mắt anh ta chợt thay đổi, dường như suy tư mấy giây rồi nhanh chóng phục về ánh mắt mang ý cười như ban đầu.

Anh ta cười. Điệu cười của anh ta làm Hàn Vi khó hiểu, không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Nhưng cô có cảm giác không đúng. Mùi hương đó, hơi ấm đó,...hoàn toàn rất quen thuộc, sao có thể là Nghiên Thế Đàm?

"Đến chịu với cô, tôi đương nhiên không phải là người hùng. Nhưng sự nhầm lẫn này, tôi nhận cũng được! Haha!"Nghiên Thế Đàm cười lớn.

Tối qua, lúc Nghiên Thế Đàm nghe người của mình báo tin, anh cũng đã vội vã chạy tới đó. Nhưng bước chân chợt dừng lại sau một góc khuất gần nhà kho, vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía người đang được bế trên tay. Anh ta đã đến trễ một bước.

"Không phải là anh?"

Hàn Vi nắm chặt vào ra giường. Không phải là Nghiên Thế Đàm đang ngồi ở đây, vậy chỉ có thể là anh. Đúng! Mùi bạc hà lúc đó, vòng tay đó...là anh! Chính là anh!

Cô đảo mắt xung quanh phòng bệnh rộng lớn với nhiều trang bị máy móc hiện đại, không gian yên tĩnh đến một tiếng thở cũng có thể nghe thấy. Hàn Vi nhìn ra phía cửa, cố gắng tìm kím một bóng người.

Anh đã rời đi từ lúc nào? Là anh đã cứu cô ra khỏi đó, là anh đã đưa cô tới đây nhưng lại không muốn ở lại dù chỉ là một chút?

Anh ấy không muốn gặp mình? ...nhưng mình thì lại rất mong nhìn thấy anh ấy! Ánh mắt Hàn Vi cụp xuống, thở dài buồn bã.

Nghiên Thế Đàm dời tầm mắt về phía cửa sổ, nâng ly trà nóng lên thổi, ánh mắt trở về nghiêm túc. Tối qua trong lòng anh đã lo lắng cho cô, một sự lo lắng đáng lẽ ra không nên xuất hiện....