Cô xúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh, thái độ rất nghiêm túc. Nếu không có chuyện đêm đó có lẽ anh đã bị những lời này làm cảm động. Nhưng sự thật đêm đó hiện lên trước mắt, khiến cơn giận kéo đến. Anh đẩy cô ra, cười lạnh nói: "Cứng không được bây giờ định lấy tiến làm lùi? Chiêu này của em không có tác dụng với tôi."
Nhìn thái độ này của anh là đang không tin lời cô nói. Có phải anh nghĩ cô đang cố lấy lòng anh để anh tin tưởng nới lỏng cảnh giác sau đó lại bỏ trốn không? Nghĩ đến đây trong lòng cô phiền muộn không thôi. Ông trời ơi sau đã cho cô sống lại mà lựa ngay lúc cô bỏ trốn rồi bị bắt được chứ?
Cô nhún vai, thản nhiên nhìn anh đáp lại: "Cứng không được, mềm cũng không xong. Anh nói đi phải làm sao anh mới tha lỗi cho em đây."
Mạc Cảnh Hiên yên lặng nhìn cô, cái nhìn của anh như muốn ngoáy sâu vào tâm trí cô để xem cô đang nghĩ gì.
Cô gái này lúc trước chẵng phải ầm ỉ không chịu kết hôn với anh, trong đêm tân hôn còn dám trèo tường bỏ trốn cùng tên kia. Vậy mà sau một tuần lại trở thành một con người khác, có phải đêm đó anh quá mạnh tay đυ.ng trúng dây thần kinh nào của cô rồi không?
Đáp lại lời nói của cô là giọng nói đầy lạnh nhạt: "Không cần em làm gì cả. Trở về nhà đi."
Cô vòng tay ôm anh, bám chặt lên người anh như con bạch tuộc. Anh có gỡ thế nào cô cũng không rời ra, đã vậy cô còn to gan hơn khi thổi vào tai anh lại thì thầm nói: "Em không về, em muốn anh."
Câu "em muốn anh" như đòn trí mạng đánh thẳng vào đại não của Mạc Cảnh Hiên. Đầu óc anh như muốn nổ tung trước sự quyến rũ trắng trợn này của cô. Đàn ông một khi đã ăn thịt được một lần thì không thể kiềm chế nỗi nữa. Hình ảnh đêm đó không ngừng hiện lên trong đầu anh, cô gái mềm mại không ngừng rêи ɾỉ dưới thân anh. Mỗi lần đi vào bên trong cô khiến anh như được dạo chơi nơi thiên đường. Anh sắp không thể kiềm chế trước sự quyến rũ này.
Anh là đàn ông, lại còn là một người đàn ông khỏe mạnh.
Lí trí cuối cùng còn sót lại, giọng anh đã trở nên khàn hơn: "Em không hối hận?"
Cô thật bái phục trước sự kiềm chế của chồng mình. Đã là lúc nào rồi còn hỏi mấy câu vớ vẩn như vậy chứ? Nếu hối hận cô đã không quyến rũ anh ở tại công ty anh như vậy rồi.
"Anh nhớ nhẹ tay một chút. Đêm đó... ưʍ..."
Lời còn chưa nói hết anh đã hôn cô, nụ hôn thô bạo như muốn nghiền nát phát hủy cô. Anh vừa hôn vừa bế cô vào phòng nghĩ bên trong phòng làm việc.
Cửa phòng vừa đóng lại, anh quăng cô lên giường. Vừa tháo cà vạt, vừa nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực chứa đầy du͙© vọиɠ.
Anh vừa bước lại sát giường, Thiên Tâm đã chồm dậy ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên môi Mạc Cảnh Hiên rồi dần chuyển xuống yết hầu. Sự chủ động của cô khiến nơi nào đó của anh căng phồng lên. Sự kiềm chế trước nay của anh đều tan tành khi đứng trước sự quyến rũ này, anh khẽ rên lên một tiếng rồi nhanh chóng ấn xô xuống giường.
Giọng anh trở nên nặng nề hơn lúc bình thường: "Em có biết mình đang đùa với lửa?"
Lúc này lí trí của cô mách bảo, cô phải quyến rũ anh để anh thấy cô thật lòng muốn ở bên anh. Chẵng phải vợ chồng cải nhau đầu giường làm lành cuối giường sao?
Để chứng minh mình thật sự nghiêm túc, lúc tỉnh táo nhất vẫn muốn trao mình cho anh. Thiên Tâm tháo từng cúc áo sơ mi trên người anh, nhìn anh bằng ánh mắt mờ gọi.
Lí trí hoàn toàn biến mất, anh nhanh chống đè lên người cô bắt đầu hành động.
Áo, quần của hai người lần lượt rơi xuống sàn nhà. Mạc Cảnh Hiên hôn môi cô sau đó trượt dần xuống cổ để lại những dấu vết của riêng anh.
Hai tay anh không ngừng di chuyển trên da thịt mềm mại trên người cô, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo.
Âm thanh của cô lọt vào tai anh như đang cổ vũ việc làm của anh. Anh cúi đầu hôn lên da thịt trắng ngần của cô, nụ hôn đi đến đâu đều để lại vệt đỏ ở đấy.
Hai tay cô bấu chặt ga giường, cắn chặt môi cố khống chế để không lọt ra âm thanh xấu hổ nào nữa. Dù có muốn làm anh tin thế nào thì đây cũng chỉ là lần thứ hai của cô, dù kiếp trước đã từng quan hệ rồi có con nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được tình yêu trong sự hòa hợp giữa nam và nữ mà trong đó chỉ toàn là đau đớn, tủi nhục.
Chuyện vợ chồng ở kiếp trước nó đã ám ảnh cô nhưng vì hạnh phúc sau này của mình cô nhất định phải vượt qua nổi ám ảnh đó. Nhưng hôm nay thân thể đã trao anh, sau này cô cũng muốn giao trái tim này cho anh.
Trong vô thức, Thiên Tâm ôm chặt lấy anh.
Mạc Cảnh Hiên biết đây mới là lần thứ hai của cô, đêm đó cơn giận che mờ lí trí anh đã quá hung bạo mà không nghĩ đến cảm nhận của cô. Một tuần nay anh không dám về nhà vì sợ phải đối mặt với cô, anh sợ cô lại ầm ỉ cuộc hôn nhân này.
Lần này anh hết sức nhẹ nhàng, nâng niu cô.
Mọi lời nói đều nghẹn lại cổ họng không thoát ra được.