Vài ngày sau đó Mạc Cảnh Hiên nhận được tin ba anh về nước. Sau khi xuống sân bay, ông ấy liền đến bệnh viện tìm Châu Hiểu Linh.
Thiên Tâm ngồi kế bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh và Từ Phóng. Cô biết tâm trạng anh không tốt liền dịu giọng an ủi: "Anh đừng lo lắng, chẵng phải số liệu đã sắp hoàn thành rồi sao?"
Mạc Cảnh Hiên ôm cô vào lòng, thở dài một hơi: "Có em bên cạnh lúc này thật tốt."
Cô đưa tay vỗ vỗ lưng anh như đang dỗ dành đứa trẻ, "Có cần đến bệnh viện không?"
Anh lắc đầu, "Không cần đâu. Trong phòng có lắp camera ở nhà vẫn xem được. Anh muốn xem thử bọn họ nói gì với nhau."
Mạc Cảnh Hiên mở máy tính lên bắt đầu xem động tĩnh ở bệnh viện.
Ông Mạc mặc bộ vest đen, tư thế hiên ngang đứng thẳng nhìn cô gái trên giường bệnh. Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đi cùng ông ấy.
Một lúc sau đó mới nghe ông Mạc lên tiếng: "Bài học năm đó vẫn chưa đủ với cô sao?"
Châu Hiểu Linh dù đang mang bệnh trong người nhưng vẫn không yếu thế: "Mạc Cảnh Hành, chỉ cần tôi còn một hơi thở nhất định sẽ gϊếŧ chết được ông?"
Qua màn hình cô thấy Mạc Cảnh Hành nhếch mép cười, nụ cười của ông ấy rất đáng sợ: "Cô nghĩ mình sẽ đấu lại tôi ư?"
Châu Hiểu Linh hận ông ta tận xương tủy, ngày đêm cô luôn nghĩ mọi cách để gϊếŧ ông ta.
"Nếu là ngày trước sẽ đấu không lại, nhưng rất tiếc tôi nắm được thóp của Mạc thị các người. À không, của Mạc Cảnh Hiên con trai ông." Châu Hiểu Linh quăng tập tài liệu kia về phía Mạc Cảnh Hành
Ông ấy nhận lấy tập tài liệu, sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt lộ rõ vẽ sợ hãi nhì về phía Châu Hiểu Linh.
"Làm sao cô có những số liệu này?"
Châu Hiểu Linh cười rộ lên, khıêυ khí©h nhìn ông ta: "Làm sao có không quan trọng, nhưng ông đừng nghĩ đến việc gϊếŧ người diệt khẩu nhé. Chỉ cần tôi biến mất số tài liệu này sẽ lộ ra ngoài ngay."
Mạc Cảnh Hành nghiến răng, gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Tôi có một giao dịch với con trai ông. Chỉ cần anh ấy đưa xác ông đến trước mặt tôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Mạc Cảnh Hành, nợ máu phải trả bằng máu. Một mạng của ông đổi lấy cả nhà tôi và đứa con chưa chào đời kia đã là quá lời rồi."
Mạc Cảnh Hành trừng mắt nhìn cô ta, không nói được gì. Ông ấy rất nhanh liền bỏ đi, Châu Hiểu Linh rất hả hê khi thấy bộ dạng sỡ hãi kia của ông ta. Sai lầm lớn nhất của ông ta là dám khıêυ khí©h phụ nữ. Ông ta gϊếŧ cả nhà cô, đứa con của cô vậy mà lại có thể thoát tội. Nhưng không, lần này cô phải dùng mạng ông ta để tế vong linh người nhà mình. Chỉ có như thế sau khi chết đi cô mới có mặt mũi mà xuống dưới gặp lại họ.
Mạc Cảnh Hiên tắt máy tính, xoa xoa mi tâm, khó xử nhìn Thiên Tâm.
"Để em phải chê cười rồi."
Cô biết anh đang nghĩ gì, anh nghĩ cô sẽ chê cười khi anh có người ba như thế. Dù là Châu Hiểu Linh gài bẩy ông ấy, nhưng Mạc Cảnh Hành quá độc ác. Vì muốn đoạt lấy mảnh đất kia mà nhẫn tâm gϊếŧ chết cả nhà Châu Hiểu Linh, đến đứa con ruột vừa mới thành hình của mình mà ông ấy vẫn không buông tha Tiền tài, danh vọng quan trọng như thế sao?
Thiên Tâm bước đến bên cạnh anh, giúp anh xoa bóp thư giãn, giọng mềm mại như tơ: "Anh nói gì vậy, chúng ta là vợ chồng mà. Sao em lại chê cười anh được."
Mạc Cảnh Hiên nắm hai bàn tay cô đưa lên môi hôn, giọng nói khàn khàn nói: "Cảm ơn em."
Cô thuận thế ngồi lên đùi anh, tinh nghịch nói: "Chẵng có thành ý gì cả."
Anh véo mũi cô, cưng chiều hỏi: "Như thế nào mới gọi là có thành ý."
"Sau khi kết thúc chuyện này em muốn anh đưa em đi hưởng tuần trăng mật. Từ lúc kết hôn đến giờ chúng ta vẫn chưa đi đâu." Thiên Tâm làm ra vẻ tủi thân.
Cô nói đúng, anh vẫn còn nợ bã xã mình một chuyến đi tuần trăng mật. Sau khi kết thúc mọi chuyện anh sẽ cho cô những thứ tốt nhất.
"Được, em muốn gì anh cũng cho."