Đám Lý Khả Nghi ở đầu bên kia đã cười đến mức sắp ngất đi. Mạc Dư Tiệp ôm bụng, sắp không thở nổi nữa.
Quá vui rồi.
Sau đó ngay cả tiền trợ cấu, học phí nhà trẻ cũng tính ra.
Cố Thừa Diệu không nghe nổi nữa, giơ chân quét qua người Tống Lãng: "Cút đi con bê. Đừng có nói linh tinh. Tôi cũng đã đặt một bình Remy Martin Louis XIII ở chỗ Thanh Hiên, vẫn chưa mở, hôm nay các cậu được lợi rồi."
Lại là một tràng tiếng hừ tương đối khinh bỉ.
Có điều rõ ràng nhỏ hơn vừa rồi không ít. Mọi người trêu đùa, trên mặt lại là sự chúc phúc thật lòng nhất. Đều vui mừng cho Cố Thừa Diệu.
Diêu Hữu Thiên cũng vui vẻ vô cùng, chỉ thiếu không cười đến đau bụng.
,
Đám người này, thật sự là chơi cùng nhau mới phát hiện, có thể tán dóc, có thể náo nhiệt như vậy.
Có điều căn phòng bao này náo nhiệt như thế, có một người từ đầu đến cuối lại không mở miệng.
Cô nhìn anh trai nhà mình, vỗ tay Cố Thừa Diệu, đi đến bên cạnh Diêu Hữu Quốc ngồi xuống: "Anh cả."
,
"Chúc mừng." Diêu Hữu Quốc xoa đầu Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt yêu chiều cứ giống như lúc nhỏ.
Có điều trong mắt anh, đã có thêm mấy phần tang thương: "Anh lại sắp làm cậu rồi đấy."
"Đúng vậy." Diêu Hữu Thiên gật đầu, Diêu Hữu Quốc lại sắp làm cậu rồi. Hữu Gia, Hữu Quyền cũng dự định kết hôn rồi.
Chỉ có anh cả ——
,
"Anh cả. Tư Nhiễm nhất định sẽ quay về."
"Ừm. Anh biết." Giọng nói của Diêu Hữu Quốc thản nhiên, Từ Tư Nhiễm là người mềm lòng nhất, cô ấy không nỡ bỏ ba mẹ cô ấy, giải sầu kết thúc, thì sẽ quay về. Anh biết.
Dáng vẻ này của anh, Diêu Hữu Thiên nhìn mà khó chịu, đưa tay ra ôm anh: "Anh cả. Anh phải sống thật tốt."
"Anh sẽ làm vậy." Diêu Hữu Quốc chớp mắt, vỗ vai Diêu Hữu Thiên: "Bây giờ em đã mang thai, phải tự chú ý sức khỏe. Những chỗ này mặc dù là của người nhà, có điều sau này vẫn nên bớt đến đi."
"Cảm ơn anh cả. Em biết rồi."
Diêu Hữu Thiên còn muốn nói gì đó, người đã bị Cố Thừa Diệu kéo lên.
"Thiên Thiên." Cô ôm anh trai nhà mình quá lâu, Cố Thừa Diệu cũng sẽ ghen: "Bây giờ thân phận của em không như trước nữa, phải ngủ sớm. Anh đưa em về ngủ trước nhé."
,
Lần này Diêu Hữu Thiên không từ chối. Cô hiểu quá rõ sức ảnh hưởng của dưỡng thai và sức khỏe tốt của người mẹ đối với con rồi.
"Anh cả, em đi trước." Chào hỏi từng gười trong phòng bao.
Lại bảo Cố Thừa Kỳ nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mấy chị em nhà mình. Lúc này mới yên tâm rời đi.
Lên xe, trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn luôn mang nụ cười.
Phản ứng giống như kẻ ngốc của anh, hkieens Diêu Hữu Thiên cũng rất vui.
Nghĩ đến phản ứng của Cố Thừa Diệu lúc cô mang thai bốn năm trước, so sánh với hiện tại, cô lại cảm thấy cuộc đời thật sự rất kỳ diệu.
,
Lúc về nhà đã quá muộn rồi.
Cho dù Cố Thừa Diệu muốn nói với ba mẹ và bà nội, thì cũng đã quá muộn.
Ra hiệu cho Diêu Hữu Thiên đi nghỉ ngơi trước: "Trước tiên ngày mai đến bệnh viện làm một kiểm tra chi tiết. Mặc dù Dư Tiệp là bác sĩ, có điều vẫn nên kiểm tra một chút cho yên tâm hơn."
"Vâng." Diêu Hữu Thiên đã sinh con một lần, vẫn là có kinh nghiệm: "Ngày mai em xin nghỉ nửa ngày, đến bệnh viện kiểm tra."
"Xin nửa ngày?" Cố Thừa Diệu nheo mắt, lúc này ới nhớ ra khoảng thời gian này Diêu Hữu Thiên gần như còn bận hơn cả anh.
"Thiên Thiên, em nghỉ việc đi."
,
"Anh làm gì vậy." Không cần thái quá như vậy chứ: "Chỉ là mang thai, công việc của em đang rất tốt, em không muốn xin nghỉ đâu."
"Cái gì gọi là chỉ là mang thai chứ? Mang thai là chuyện lớn. Em đừng suy nghĩ đến gì khác, yên tâm ở nhà dưỡng thai, chuyện gì cũng không cần làm."
"Chuyện gì cũng không làm, sẽ biến thành đồ vô dụng mất." Lần mang thai trước của Diêu Hữu Thiên là hết cách, cô đã bị tổn thương sức lực. Cơ thể quá yếu. Không có cách nào mới không thể đi làm.
"Em có thể ở nhà chăm Phàm Phàm. Chăm bà nội." Cố Thừa Diệu rất kiên trì, Diêu Hữu Thiên còn kiên trì hơn.
Kết quả tranh đua của hai bên là Diêu Hữu Thiên chẳng quan tâm Cố Thừa Diệu nữa.
Dù sao chân mọc trên người cô, cô muốn nghỉ ngơi hay muốn đi làm, cô nói là được.
,
Cố Thừa Diệu không thắng được Diêu Hữu Thiên, nhưng trong lòng quyết định tìm thời điểm lặng lẽ giúp Diêu Hữu Thiên từ chức.
Anh đã từng gặp Taryn ở nước Anh, anh không tin. Taryn không dám thả người.
Tắm rửa xong, Cố Thừa Diệu vừa lên giường, tay đã mò về phía ngực Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên ——"
"Dừng lại." Diêu Hữu Thiên ngăn tay anh lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Không cho chạm vào em."
"Tại sao?" Cố Thừa Diệu không hiểu: "Em muốn đi làm anh cũng không nói bắt em phải từ chức ngay bây giờ. Không cần ——"
Trừng phạt anh như vậy chứ?
,
"Trong đầu anh nghĩ gì thế?" Diêu Hữu Thiên đỏ mặt. Một nửa tức giận, một nửa vui vẻ: "Ba tháng đầu không thể làm."
", , , , , " Ba tháng, ba tháng cái gì.
"Chính là ba tháng đầu mang thai, không thể làm chuyện đó." Giọng nói của Diêu Hữu Thiên mang theo mấy phần ý cười mà bản thân cô cũng không nhận thấy.
Lúc ở nước Anh, cô từng muốn trừng phạt Cố Thừa Diệu, bắt anh một tuần không được làm.
Thế nhưng người này làm sao chịu nghe cô?
Cuối cùng thế nào cũng có cách lách lên giường. Cô cũng thua trước da mặt dày của anh rồi.
Giờ thì hay rồi, có thể danh chính ngôn thuận từ chối anh.
,
Cố Thừa Diệu nuốt nước bọt, nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Diêu Hữu Thiên. Cậu em nhỏ đã vận sức chờ phát động của anh còn đang chờ đấy.
"Không đến mức đó chứ?" Vừa rồi cô còn nói, không phải chỉ là mang thai sao: "Anh, anh đồng ý với em sẽ nhẹ nhàng một chút."
"Không được." Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc, kiên quyết kháng cự: "Em nói rồi, lúc này đứa bé còn nhỏ, chỉ là một phôi thai. Không thể được."
Thấy Cố Thừa Diệu rõ ràng không tin, cô thêm một câu: "Nếu như anh không tin, anh có thể lên mạng tra. Anh cũng không muốn con của chúng ta gặp chuyện chứ."
Bàn tay đặt trước ngực Diêu Hữu Thiên của Cố Thừa Diệu, cứ như vậy từ từ thu về.
Ngã người xuống giường. Anh thở hồn hển từng cơn.
"Quá đau khổ rồi."
Chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Đây là trừng phạt không nhân đạo đến mức nào chứ.
,
"Được rồi, em mệt rồi, đi ngủ trước đây." Tâm trạng của Diêu Hữu Thiên rất tốt, rất vui vẻ.
Cô tự nhận quan hệ với Cố Thừa Diệu vô cùng hài hòa. Ngoại trừ ở phương diện một số chuyện.
Trước đây cô có đọc truyện cười trên mạng, trên đó nói đàn ông một đêm N lần đều là gạt người.
Từ sau khi quen biết Cố Thừa Diệu, cô mới biết trên thế giới này thật sự có.
Cô còn nhớ lúc mình kể chuyện cười, nói với anh bảo anh tiết chế một chút, anh trừng to mắt: "Bốn năm em nợ anh, vẫn chưa trả xong đâu. Em đừng nghĩ ——"
,
Rốt cuộc hôm nay cô có thể ngủ thật ngon rồi.
Mặc dù biết đây chỉ là tạm thời, có điều, có thể nhìn thấy bộ dạng chịu thua của Cố Thừa Diệu, vẫn là rất đáng.
Thật tốt.
Cô nhắm mắt ngủ rất ngon, Cố Thừa Diệu thì thảm rồi, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Tâm trạng buồn bực anh thậm chí còn không nỡ vào phòng đọc sách ngủ, thậm chí không nỡ không ôm cô ngủ.
Cẩn thận ôm cô vào trong lòng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Ba tháng, thật là khó chịu đựng mà.
********************************
Cửa bệnh viện, hai người Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đang giằng co nhau.
"Thiên Thiên. Em mang thai rồi?"
"Đúng vậy." Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ mặt hưng phấn.
"Đứa bé là của ai?"
"Thừa Diệu, anh đang nói gì vậy? Đứa bé là của anh."
"Phá đi."
,
Cố Thừa Diệu lạnh mặt. Kéo tay Diêu Hữu Thiên đi phá đứa bé.
Một viên đạn không biết bay từ đâu đến, xuyên vào cơ thể Diêu Hữu Thiên.
Máu. Bắn tung tóe khắp nơi.
Những huyết tương đó nhấn chìm Cố Thừa Diệu.
Anh ngồi bật dậy, nhưng lại đối mặt với một căn phòng tối om.
Trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc này anh mới ý thức được, mình đã gặp ác mộng.
,
Anh lại năm mơ thấy cảnh tượng bốn năm trước, anh kéo tay Diêu Hữu Thiên đưa cô đến bệnh viện.
Nhịp tim hơi nhanh. Anh thở gấp không ngừng.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt. Anh dùng sức lắc đầu, nhưng không thể hất bỏ cảnh tượng máu me vừa mới trào lên trong đầu.
Quay mặt sang, cơ thể Diêu Hữu Thiên dựa vào anh, cơ thể tương đối ấm dán vào anh, khiến anh mê muội trong thoáng chốc.
Trong bóng tối không nhìn rõ dáng vẻ lúc này của cô.
Nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở ổn định của cô, lúc này chắc hẳn cô đã ngủ say.
,
Lúc Diêu Hữu Thiên mang thai rất đau khổ, đứa trẻ vẫn luôn giày vò của cô.
Cơ thể của cô cũng rất yếu.
Về sau lúc sinh con cô đã đau đớn tròn một đêm, suýt chút nữa mất mạng.
Niềm vui vừa mới biết được Diêu Hữu Thiên mang thai, mình lại sắp làm ba đã bị nén xuống.
Trào lên trong lòng anh, là lo lắng và ưu tư vô tạn.
,
Sức khỏe của Thiên Thiên, thật sự không có vấn đề sao? Thật sự có thể gánh vác sinh một đứa trẻ sao?
Cô có như lần trước, vì quá yếu ớt, mà liên tục nằm trên giường dưỡng thai?
Cố Thừa Diệu không biết, anh đứng dậy đi vào trong phòng đọc sách, tìm ra nhật ký của Triệu Bách Xuyên từ ngăn kéo cuối cùng, xem lại một lần.
Quá trình từ khi mang thai đến sinh nở của Diêu Hữu Thiên.
Đóng nhật ký lại, tim anh đập rất nhanh.
Anh có nên thuyết phục Diêu Hữu Thiên, bỏ đứa bé này?
,
Dù sao bọn họ đã có một đứa con rồi, mà Phàm Phàm hiện giờ đã khỏe rồi, sức khỏe cũng không có vấn đề nữa.
A. Chỉ là nếu như anh khuyên, Diêu Hữu Thiên có chịu không?
Không cần suy nghĩ, anh đã biết đáp án. Sự cố chấp của cô.
Năm xưa có thể vì con mà liều mạng với anh. Bây giờ e rằng cũng vậy.
Xoa mi tâm. Sau khi hưng phấn ban đầu qua đi, đột nhiên Cố Thừa Diệu không ngủ được nữa.