Editor: Xám
Sau khi Cố Thừa Diệu rời khỏi nhà xác, Diêu Hữu Thiên đã ngừng hô hấp và nhịp tim, được đưa đến trước mặt anh.
Đồng thời xuất hiện, còn có một đám người anh chưa từng gặp bao giờ.
Những người đó đưa anh đến bên bờ biển, lại chuẩn bị thuyền cho anh, anh không biết đối phương muốn đưa mình đi đâu.
Cũng không quan tâm rốt cuộc bọn họ muốn làm gì. Anh chỉ trông Diêu Hữu Thiên không ngủ không nghỉ.
Anh rất sợ, sợ cô chết thật.
Nếu là vậy, anh nhất định sẽ hận chết chính mình.
,
May mà, có bác sĩ đi theo bên cạnh, những người đó, dùng hết toàn lực đã cứu sống Diêu Hữu Thiên.
Nửa tháng sau, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã tỉnh. Nhưng sức khỏe cũng rất suy yếu.
Cô vẫn nằm trên giường dưỡng thai, trúng đạn, cộng thêm mất máu nhiều, lại thêm tâm trạng không ổn định thời kỳ đầu mang thai. Cô có triệu chứng sinh non. Bị buộc phải tĩnh dưỡng.
Mà cùng lúc bụng của cô ngày càng to lên, anh cũng bị những người kia cưỡng ép trị liệu.
Anh không biết làm sao những người đó biết anh bị bệnh.
Có thể là vì trên người anh có bệnh án, cũng có thể là vừa nhìn anh đã thấy là bộ dạng bệnh tình nguy kịch.
Tóm lại, những người đó không cho anh cơ hội chết.
,
Ngày nào anh cũng phải uống rất nhiều thuốc, anh không ngại.
Anh là người ngay cả chết cũng không sợ, huống chi là chịu khổ.
Càng không nói đến, cũng phải uống thuốc, không chỉ riêng anh, còn có Diêu Hữu Thiên.
Thai của cô vẫn luôn không ổn định. Trong suốt thời kỳ mang thai, cô liên tục uống thuốc, an thai.
Lúc đó, hai người, ở trong phòng bệnh, mỗi lần đến lúc uống thuốc, đã cùng nhau cười khổ.
,
Trên thực tế, Diêu Hữu Thiên chỉ từng hỏi anh một lần, vì sao cô lại ở đây.
Sau khi biết tin tức cô đã "tử vong" ở thành phố Y, Diêu Hữu Thiên im lặng rất lâu.
Sự im lặng của cô, khiến cho anh thấp thỏm: “Cô giận sao?”
Tức giận sao? Diêu Hữu Thiên không biết.
Lúc ấy, cô đã thật sự mệt rồi. Cô cảm thấy còn tiếp tục chung sống với Cố Thừa Diệu, cô nhất định sẽ phát điên.
Cho dù cô giải thích chuyện đó bao nhiêu lần, Cố Thừa Diệu cũng sẽ không tin.
Đúng rồi, mắt thấy mới là thật. Ai cũng sẽ tin vào thứ mắt mình nhìn thấy.
,
Nếu như cô không chết, cho dù Cố Thừa Diệu nể mặt cô chắn súng cho anh không tính toán chuyện đã qua nữa.
Cũng không có nghĩa mâu thuẫn giữa bọn họ không tồn tại.
Nếu như có một ngày, cô lại chọc đến anh, có phải anh sẽ lại lật nợ cũ ra không? Sau đó chỉ trích cô bất trung?
Anh hết lần này đến lần khác kéo mình và Chiến Li ở chung một chỗ. Lại nghi ngờ cô hết lần này đến lần khác.
Nếu như cô còn tiếp tục ở lại, giữa bọn họ sẽ biến thành thế nào?
,
Cô không biết, trước khi có con, cô có thể chỉ suy tính cho mình.
Sau khi có con, cô phải suy tính cho con.
Cho nên khi Triệu Bách Xuyên thận trọng hỏi cô, có giận hay không, cô đã lắc đầu.
Cứ như vậy, cũng tốt.
Có lẽ hơi có lỗi với người nhà, nhưng trước tiên hãy để cô trốn đi một lát đi.
,
Nếu như tiếp tục sống chung với Cố Thừa Diệu, nếu như lại bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, bị anh ép sát từng bước như vậy.
Cô không thể bảo đảm mình sẽ không lộ ra sơ hở trước mặt ba mẹ.
Cứ như vậy đi. Rất tốt, cực kỳ tốt.
"Tử vong" của cô đã kết thúc những vướng mắc cho dù là yêu hay hận.
Trốn khỏi người đàn ông điên kia, cũng trốn khỏi những chuyện cô không có cách nào thay đổi.
,
Thời gian bốn năm. Mặc dù Diêu Hữu Thiên rất mệt, rất vất vả.
Có điều, cô chưa từng hối hận.
Diêu Phàm nghe lời hiểu chuyện, lại khôn khéo được người thương yêu. Mặc dù sức khóe không tốt lắm, nhưng chưa từng khiến cô bận tâm về điều gì.
Quan trọng hơn là. Có Diêu Phàm làm bạn, bốn năm nay, cô sống rất vui vẻ.
Đương nhiên, làm bạn với cô, còn có anh ——
,
Ánh mắt rơi lên người Triệu Bách Xuyên.
Mấy năm nay, cho dù cô có chậm chạp hơn nữa, cũng cảm nhận được, anh ôm tâm tư thế nào với mình.
Nhưng anh không phá vỡ, cô cũng sẽ không chủ động đâm rách lớp cửa sổ đó.
Hai người, tuân thủ nghiêm ngặt chừng mực của bạn bè, nhưng ngày ngày ở chung. Sống chung lâu ngày ——
Anh là một người anh trai, một người bạn rất tốt. Đối với Triệu Bách Xuyên, cô thật sự tràn đầy cảm kích.
“Anh không cần hối hận, cũng không cần tự trách. Ban đầu là tự em lựa chọn con đường này.”
Sau khi cô tỉnh lại, Triệu Bách Xuyên đã từng hỏi cô, có muốn quay về thành phố Y hay không, là tự cô bỏ qua.
,
Một mặt là sức khỏe của Diêu Phảm quá kém, tình hình vẫn không ổn lắm. Cô rất sợ bôn ba qua lại, sẽ khiến Diêu Phàm gặp chuyện.
Một mặt khác là bởi vì cô không biết phải về thế nào.
Một người đã "chết", đột nhiên lại sống lại.
Cô không biết có dọa sợ ba mẹ của mình hay không. Gần hương tình khiếp*, chính là như thế.
*Gần hương tình khiếp: ý chỉ xa quê đã lâu, đến khi về nhà, càng cách nhà gần, tâm trạng càng mất bình tĩnh, chỉ sợ quê nhà xảy ra chuyện bất hạnh.
“Vậy Phàm Phàm ——“
Triệu Bách Xuyên rất thương Diêu Phàm, một đứa bé đáng yêu hiểu chuyện như vậy, lại phải chịu tội như thế: “Nó thật sự rất muốn đi học.”
,
Diêu Hữu Thiên im lặng hồi lâu, suy nghĩ một chút, cô ngước mắt, đối diện với vẻ quan tâm trong mắt Triệu Bách Xuyên: “Như vậy đi, ngày mai em đưa nó đến chỗ bác sĩ Putte kiểm tra một lượt. Xem bác sĩ nói thế nào. Nếu như không có vấn đề gì, thì đưa nó đi, như thế nào?”
“Được.” Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Triệu Bách Xuyên, thoáng hiện chút ý cười: “Phàm Phàm sẽ rất vui mừng.”
Vẻ mặt vui mừng kia, là xuất phát từ nội tâm.
Anh giống như ba của Phàm Phàm, quan tâm, bảo vệ Diêu Phàm như vậy ——
,
“Bách Xuyên, cảm ơn anh.”
Nếu như không có anh bên cạnh, cô nghĩ, cô rất khó sống hết bốn năm này.
Nhất là lúc Diêu Phàm vào bệnh viện hết lần này đến lần khác, lúc nào cô cũng sẽ là vì quá mức lo lắng mà hoàn toàn rối loạn.
May mà nhờ có anh.
“Em nói lời này, quá khách sáo rồi.” Triệu Bách Xuyên nghiêm mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chúng ta là bạn không phải sao?”
Diêu Hữu Thiên ngây ra, ngay sau đó lại cười: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.”
Phải. Chỉ là bạn bè.
,
Cô hiểu, anh cũng hiểu.
Triệu Bách Xuyên cười cười, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay lúc đưa Phàm Phàm ra ngoài tản bộ, anh gặp được một nhà sản xuất trước đây đã từng hợp tác. Gần đây bọn họ có một bộ phim đang lên kế hoạch quay ở nước Anh. Trong đó có một vai phụ là người Trung Quốc. Anh ấy nhận ra anh, muốn cho anh đi thử vai.”
“Vậy không phải là rất tốt sao?” Diêu Hữu Thiên rất tán thành: "Anh muốn đi quay sao?”
“Để xem đã.” Triệu Bách Xuyên vẫn chưa đọc kịch bản: “Để anh suy nghĩ một chút.”
Ở điện ảnh trong nước, Triệu Bách Xuyên chưa từng diễn vai phụ.
“Bách Xuyên.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên, thật ra vẫn rất áy náy: “Thật ra anh không cần đắn đo em và Phàm Phàm, nếu như anh muốn, lúc nào cũng có thể quay lại giới giải trí. Em sẽ không ngại.”
,
Cô có thể mời bảo mẫu đến chăm sóc Diêu Phàm, kéo theo Triệu Bách Xuyên như vậy, lòng cô có áy náy, hơn nữa quá mức ích kỷ.
“Nói linh tinh gì đấy? Anh cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Em cũng đừng cho rằng anh chỉ là vì Phàm Phàm.”
Hơn một năm trước, không chỉ riêng Diêu Phàm, anh cũng liên tục chữa bệnh, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến cái khác.
Về sau, anh dần dần hồi phục, lại cần thời gian tĩnh dưỡng rất dài. Bèn dứt khoát làm bạn với Diêu Phàm.
Nghiêm túc mà nói, thời gian anh ở bên đứa bé, còn nhiều hơn Diêu Hữu Thiên nhiều.
Thấy Diêu Hữu Thiên im lặng, anh thêm một câu: “Như vậy đi, ngày mai anh đi xem kịch bản, nếu như hợp ý anh, anh sẽ diễn, thế nào?”
“Được.” Lúc này Diêu Hữu Thiên mới thả lỏng được. Triệu Bách Xuyên có thể sống cuộc sống của mình. Sẽ khiến áy náy của cô bớt đi một chút.
,
Ngày hôm sau, Diêu Hữu Thiên cố ý xin nghỉ phép nửa ngày, cùng với Triệu Bách Xuyên đưa Diêu Phàm đến chỗ bác sĩ Putte.
Bác sĩ Putte là bác sĩ chủ trị từ sau khi Diêu Phàm ra đời, nhiều năm như vậy rồi, sức khỏe của Diêu Phàm đều là dưới sự điều trị và kiến nghị của ông mới từ từ tốt lên.
Sau khi làm kiểm tra chi tiết cho Tiểu Diêu Phàm xong, bác sĩ Putte đề nghị rất đúng trọng tâm: “Nếu như chỉ là đi học, không có vấn đề gì, nhưng nhất định phải chú ý. Không thể vận động quá mạnh. Chạy, nhảy đều bị cấm. Phàm, nếu như cháu có thể làm được, vậy thì cháu có thể đi học.”
“Cháu có thể. Cháu có thể.” Chỉ là không thể chạy nhảy. Diêu Phàm cũng đã quen rồi.
“OK. Vậy thì không có vấn đề gì.”
,
Lời của bác sĩ Putte, chắc chắn khiến Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều khi đến công ty, lông mày cong cong.
Thư ký Lisa là một mĩ nhân gợi cảm mắt xanh tóc vàng, nhìn thấy khóe môi cong lên của Diêu Hữu Thiên, gần như cũng vui lây.
“Vivian. Sếp tìm cô.”
“Taryn?” Diêu Hữu Thiên đặt túi xách của mình xuống, đi vào văn phòng của Taryn.
Sếp Taryn của Diêu Hữu Thiên năm nay hơn ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh.
,
Rất cao lớn, ngũ quan cũng được tính là đẹp trai. Nhưng vẻ đẹp này, không phải loại đẹp rắn rỏi.
Anh có một gương mặt baby. Thoạt nhìn rất ngây thơ, rõ ràng đã ba mươi bảy tuổi rồi, lại cho người ta cảm giác mười bảy tuổi.
Dĩ nhiên, vẻ ngây thơ này tuyệt đối chỉ là bề ngoài. Đối phương bàn chuyện làm ăn, tuyệt đối không vô hại như bề ngoài.
“Vivian.” Taryn bước lên trước ôm Diêu Hữu Thiên một cái: “Cô về rồi à? Cả buổi sáng cô không ở đây, tôi cảm thấy linh hồn của tôi đã sắp bay mất rồi.”
,
“Taryn, anh quá khoa trương rồi đấy.” Diêu Hữu Thiên vỗ vỗ vai anh ta, ý bảo anh buông ra mình, lúc này mới lùi về phía sau một bước.
“Không khoa trương chút nào.” Taryn làm một động tác hai tay ôm ngực, vẻ mặt giống như đưa đám: “Sáng sớm thức dậy tôi đã không tìm thấy cà vạt của tôi. Sau đó cứ như vậy chạy tới công ty, rồi mới phát hiện tài liệu của tôi rơi ở nhà, tôi vội vội vàng vàng về lấy, phát hiện buổi sáng lại quên vặn vòi nước, trong phòng toàn là nước, vất vả lắm mới xử lý sạch sẽ xong chạy vội đến công ty, kết quả xe hỏng giữa đường. Tôi đã sắp khóc đến chết rồi.”
,
“A, anh đáng thương thật.” Diêu Hữu Thiên nhìn ông chủ nhà mình bằng vẻ mặt"hoàn toàn thông cảm": "Chỉ là không biết, chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
“Đương nhiên có liên quan.” Taryn trợn mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, hình như là không hài lòng cô không phối hợp với mình như vậy: “Tâm trạng của tôi tệ như vậy, không có tâm trạng đi công tác nữa. Cho nên. Vivian thân yêu. Đành phải phiền cô đi một chuyến rồi.”