Editor: Xám
“Em muốn thoát khỏi anh? Em cho rằng. Anh sẽ để em được toại nguyện?”
Cố Thừa Diệu chống người dậy, đứng lên: “Em nằm mơ đi. Anh sẽ không cho em trốn khỏi anh. Đời đời kiếp kiếp. Anh vĩnh viễn sẽ không cho em trốn khỏi anh.”
Anh tức giận xoay người, xông ra ngoài mà không quay đầu lại.
Cô nói, cô không nợ anh.
Vậy thì anh sẽ để cô nợ.
,
Nợ tình trả tình, nợ mạng, trả mạng.
Cái mạng này, là do em cứu, anh không cần em cứu. Anh trả mạng này lại cho em. Em sống lại cho anh.
Diêu Hữu Thiên, em có nghe thấy không?
Em nghe thấy anh đang gọi em không?
Nếu như em cần mạng của anh, anh cho em.
,
Em không cần mạng của anh. Anh theo em.
Nếu em cứ muốn cắt đứt quan hệ với anh như vậy thì là nằm mơ.
Em đừng vội, anh sẽ lập tức tới tìm em.
Anh sẽ tới rất nhanh. Rất nhanh.
Em phải chờ anh. Chờ anh
Trong lòng anh rất vội, bước chân cũng càng nhanh.
,
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm vẫn luôn trông giữ bên ngoài, đã nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xông ra ngoài của Cố Thừa Diệu.
Vào lúc Cố Tĩnh Đình nhìn thấy nửa bên mặt của Cố Thừa Diệu, bị vẻ kiên quyết trong mắt anh làm cho kinh ngạc.
Cố Thừa Diệu, nó muốn làm gì? Trong lòng dâng lên dự cảm xấu, cô không chút nghi ngợi đi theo phía sau Cố Thừa Diệu.
“Cố Thừa Diệu?”
,
Mặc kệ cô gọi thế nào, Cố Thừa Diệu cũng không dừng lại. Ngay cả thang máy anh cũng không đi. Chạy thẳng từ cầu thang an toàn của tầng hầm dưới đất lên trên.
Đi ra khỏi cửa, chạy như điên ra bên ngoài.
Anh chạy rất nhanh, rất nhanh đã băng qua sân, sau đó vọt đến bên xe mình, lên xe của mình.
Cố Tĩnh Đình chạy lên xe. Thấy anh đã lên xe.
“Cố Thừa Diệu ——“
“Em muốn đi đâu? Em dừng lại cho chị.”
,
Không để ý đến, xe của Cố Thừa Diệu đã lao ra ngoài.
Vào lúc này Đường Diệc Thâm cũng đã đuổi ra theo: “Sao vậy? Cậu ấy muốn đi đâu?”
Cố Tĩnh Đình lắc đầu, trong lòng rất sốt ruột.
Em trai của cô, rốt cuộc muốn làm gì?
Lấy chìa khóa xe của Đường Diệc Thâm ra muốn lái xe của mình, lúc này lại vừa vặn có xe của một người đúng lúc dừng ở cửa bệnh viện. Cô cũng không đi lấy xe nữa, trực tiếp dùng sức kéo người kia.
“Cảnh sát, bây giờ phải trưng dụng xe của anh.”
,
Bỏ lại câu này, cũng không quản đến phản ứng của người này. Dù sao có Đường Diệc Thâm ở đây, anh sẽ xử lý.
Cô nhanh chóng lên xe, không chút nghĩ ngợi đuổi theo hướng Cố Thừa Diệu đi.
Xe của Cố Thừa Diệu lái rất nhanh. Cố Tĩnh Đình cũng không chậm. Theo sát phía sau Cố Thừa Diệu.
Cô bám theo anh rất sát, có mấy lần, mắt thấy đã sắp đuổi kịp. Rồi lại bị Cố Thừa Diệu bỏ rơi.
Lúc cô xuống máy bay là buổi trưa của thành phố Y, nhưng bây giờ, đã là xế chiều rồi.
Không phải lúc tan tầm, nhưng xe cộ trên đường lại cực kỳ đông.
Cô nhìn xe của Cố Thừa Diệu điên cuồng di chuyển trong xa trận, trong lòng nóng vội vô cùng, không ngừng tăng tốc, nhưng lúc nào cũng chịu sự cản trở của những chiếc xe khác.
,
Trên đường liên tục truyền đến tiếng bấm còi, Cố Tĩnh Đình cũng không để tam.
Hai chiếc xe con không ngừng truy đuổi trên đường. Giống như phân cảnh kỹ xảo điện ảnh trong phim vậy.
Cho đến khi Cố Tĩnh Đình nhìn thấy bảng chỉ dẫn trước mặt. Cô đột nhiên trở nên kinh hãi. Trong lòng mơ hồ hiểu được người em trai này muốn làm gì.
Cố Thừa Diệu. Đừng. Đừng làm như vậy –
Em không thể, dừng lại, em dừng lại cho chị.
,
Cô chưa từng gấp gáp như vậy.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Thừa Diệu, không thể. Em không thể làm chuyện dại dột.
Chiếc xe cô cưỡng ép mượn được, đâu sánh được với chiếc xe từng độ thêm của Cố Thừa Diệu?
Nhiều lần, cô suýt chút nữa mất đi dấu xe của Cố Thừa Diệu. Trái tim hung hãn. Cô bất chấp nguy hiểm mấy lần vượt xe, đi ngược chiều trên đường.
Cuối cùng, người đã bắt đầu trở nên ít đi.
,
Cô biết nơi này, quốc lộ ven biển của thành phố Y. Bóng xe màu đen của Cố Thừa Diệu, đã lao đến bờ biển, mắt thấy đã sắp lái về phía biển.
Cố Tĩnh Đình cắn răng đạp hết chân ga. Dùng sức, tông vào xe của Cố Thừa Diệu ở phía trước.
Xe của Cố Thừa Diệu gần như đã sắp lao vào biển, lại bị sự va chạm đột ngột của cô làm cho lệch đi. Sườn xe đập vào hàng rào ven đường.
“Ầm” Một tiếng vang thật lớn. Bóng xe màu đen dừng lại, dừng ngay trước hàng rào của bờ biển
Một đoạn hàng rào, đã bị xe của Cố Thừa Diệu đập gãy.
,
Túi khí an toàn mở ra trong nháy mắt, trong khoảnh khắc đầu Cố Thừa Diệu đập vào kính chắn gió, được túi khí bảo vệ.
Trong khoảnh khắc Cố Tĩnh Đình va chạm, cơ thể nặng nề nảy lên mấy lần. Thật may là, chiếc xe kia mặc dù tính năng không thể xem là hạng nhất, nhưng vẫn có túi khí an toàn.
Cô không bị thương, chỉ là đầu hơi choáng váng.
Lúc này cô chẳng quan tâm đến cơn váng đầu của mình nữa. Cô không bị tổn thương lớn nhanh chóng xuống xe, trước tiên là xông đến phía trước xe của Cố Thừa Diệu.
“Thừa Diệu, em muốn làm gì?”
Xe của Cố Thừa Diệu kẹt ở hàng rào, anh cũng không bị thương, đẩy cửa xe ra, anh không chút nghĩ ngợi đứng bên cạnh hàng rào, chỉ cần tung người một cái, đã có thể nhảy xuống từ nơi này.
,
Cố Tĩnh Đình liều mạng kéo tay anh ra.
“Cố Thừa Diệu, em điên rồi sao?”
“Buông tay.” Trái tim Cố Thừa Diệu đều bị đau khổ chiếm hết, anh không thở nổi.
Anh cảm thấy anh sắp chết rồi. Bởi vì Diêu Hữu Thiên, cô ấy chết rồi. Chết rồi ——
Trái tim bị dao cắt, bị nghiền nát bấy, bị thiêu đốt đến mức suýt chút nữa trở thành tro bụi.
Cảm giác này, còn đau đớn hơn cả chết.
Anh thà rằng chết đi. Cũng tốt hơn bây giờ.
,
“Nếu chị là chị của em, chị hãy buông tay ra.” Quá đau khổ, thật sự quá đau khổ.
“Chị không buông.” Cố Tĩnh Đình sốt ruột: “Chị là chị của em, chị tuyệt đối sẽ không nhìn em đi tìm cái chết.”
“. . . . .” Cố Thừa Diệu lắc đầu, nước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn, vào lúc này lại một lần nữa rơi xuống. Anh dùng sức đẩy Cố Tĩnh Đình ra: “Tránh ra. Cô ấy đang đợi em. Cô ấy vẫn đang đợi em.”
Diêu Hữu Thiên chắc hẳn vẫn chưa đi xa, anh muốn đi tìm cô.
,
“Cố Thừa Diệu. Em không thể như vậy.” Vào giờ phút cuối cùng Cố Tĩnh Đình vươn tay ra, dùng sức ôm eo Cố Thừa Diệu: “Em không thể như vậy. Em có nghe thấy không?”
“Không có gì là không thể.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, trái tim anh rất đau, rất đau.
Anh không còn sức lực, anh đã không chống đỡ nổi nữa.
“Chị, chị buông tay ra.”
,
“Cố Thừa Diệu, em không thể ích kỷ như vậy, em hãy nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến chúng ta.”
“Ba mẹ có chị.” Cố Thừa Diệu chưa bao giờ cho rằng, mình quan trọng trong lòng ba mẹ, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy: “Chị có Đường Diệc Thâm. Nhưng cô ấy chỉ có em.”
“. . . . . .” Cố Tĩnh Đình hoàn toàn ngây ngẩn: “Thừa Diệu, em có biết em đang nói gì không?”
,
Cái gì gọi là ba mẹ có cô? Nó cho rằng ba mẹ thật sự không quan tâm đến nó sao?
“Em biết.” Cố Thừa Diệu dùng sức kéo tay cô ra: “Em chỉ có cô ấy, cô ấy cũng chỉ có em.”
Anh không trách ba mẹ nữa, anh không có quyền trách cứ bọn họ.
Cho dù ban đầu là nguyên nhân gì. Người đưa ra những lựa chọn đó. Là anh.
Mà cuối cùng anh đã trả cái giá lớn cho hành động của mình.
Bởi vì anh khăng khăng cố chấp, sinh mạng của Diêu Hữu Thiên, đã kết thúc.
,
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là đi theo cô.
Anh phải đi tìm Diêu Hữu Thiên.
Cố Tĩnh Đình quýnh lên, một lần kéo hắn lại: “Cố Thừa Diệu, Thiên Thiên là bị người khác hại chết, em cứ chết như vậy, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho cô ấy sao?”
Cho dù tạm thời bây giờ cô không biết rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, nhưng vết thương do đạn bắn sẽ gặp phải trong tình huống nào?
Hung thủ là kẻ nào? Cô nhất định phải điều tra rõ.
,
Động tác vốn định nhảy xuống biển của Cố Thừa Diệu, đột nhiên dừng lại, anh nhìn Cố Tĩnh Đình, đột nhiên cười: “Cố ấy không phải là bị người khác hại chết, người hại chết cô ấy. Là em. Là em ——“
Giọng nói của anh, đã sớm khàn khàn. Nhưng vẫn nói xé họng.
“Người ban đầu kẻ đó muốn giết là em. Nếu không phải có Diêu Hữu Thiên, em đã chết rồi.” Anh nhắm hai mắt lại, bắt mình không được nhớ đến cảnh tượng Diêu Hữu Thiên trúng đạn ——
“Chị. Chị buông em ra. Bây giờ em không muốn báo thù, em chỉ muốn đi theo cô ấy.”
“Huống chi, chắc hẳn chị sẽ báo thù thay em, không phải sao?”
Đôi môi Cố Thừa Diệu mấp máy, không nói ra được một chữ nào. Cố Thừa Diệu cười càng rực rỡ hơn: “Đừng tưởng rằng, em không biết mọi người làm những gì ở bên ngoài.”
,
Ba, còn có chị, và cả anh rể ——
Anh biết khá rõ, nhưng không muốn can thiệp quá nhiều: “Chuyện báo thù, phải làm phiền chị rồi. Chuyện đi theo cô ấy, cứ để em làm đi.”
“Thừa Diệu +————” Lân này Cố Tĩnh Đình hoàn toàn không nói được gì nữa.
“Em không muốn báo thù, em chỉ muốn đi theo cô ấy. Cô ấy đang đợi em.” Giọng nói của anh đã trở nên cực kỳ phiêu dật. Giống như đang lơ lửng trong không khí khiến người ta khó mà bắt được.
,
Nếu anh đến trễ, cô đã đi qua cầu Nại Hà rồi. Vậy thì anh sẽ không tìm được cô.
Anh không thể, cũng không muốn để cô quên mình.
Lúc này điện thoại của Cố Tĩnh Điều reo lên, một mặt cô muốn ngăn Cố Thừa Diệu. Một mặt muốn nghe điện thoại.
Trong lòng rất nóng vội, giơ tay lên nắm thật chặt cánh tay anh: “Cố Thừa Diệu, em bình tĩnh một chút cho chị. Bây giờ em không bình tĩnh.”
“Em rất bình tĩnh ——“
,
Anh chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.
Điện thoại của Cố Tĩnh Đình kêu không ngừng, đó là tiếng chuông riêng khi Kỳ Lân đường liên lạc.
Đã có kết quả của chuyện rồi sao?
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, cũng chính là vào lúc này. Cố Thừa Diệu dùng sức, đẩy mạnh cô ra.
Nhắm hai mắt lại, tung người nhảy lên, anh không chút do dự nhảy xuống biển.
,
“Cố Thừa Diệu ——” Cố Tĩnh Đình kêu lên, muốn ngăn cản anh, nhưng đã không còn kịp nữa.
Mà tiếng Tiểu Lâm truyền đến từ bên kia điện thoại, khiến cô gần như càng điên cuồng hơn: “Tại sao cậu không gọi điện đến sớm hơn một chút?”
“Bây giờ đừng nói những chuyện đó nữa, nhanh chóng tìm một chiếc thuyền đến đây cho tôi.”
Bờ biển màu xuân, sóng gió cực lớn.
Cô rất lo lắng, Cố Thừa Diệu sẽ có chuyện.
,
Tiểu Lâm bên kia điện thoại vẫn đang nói, sắc mặt của Cố Tĩnh Đình càng lúc càng tệ.
Bóng dáng Cố Thừa Diệu, đã sớm biến mất không thấy.
Bọt sóng không ngừng vỗ lên mặt biển, trong lòng Cố Tĩnh Đình hận Cố Thừa Diệu muốn chết.
Cố Thừa Diệu, thằng khốn khiếp này. Em quá khốn nạn rồi.
Tại sao em có thể không chịu trách nhiệm như vậy?
Tại sao em có thể tùy hứng như vậy?
,
Muốn trách móc, thế nhưng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Cắn răng trong lòng, cô nhảy xuống biển theo.
Cố Thừa Diệu, nếu như em dám chết, em không xong với chị đâu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu chìm nổi giữa biển, lúc này đã không thể biết được suy nghĩ của Cố Tĩnh Đình nữa.
Anh biết bơi, nhưng cố ý ngừng động tác của mình, ngừng hô hấp. Mặc cho cơ thể không ngừng chìm xuống dưới. Rồi lại chìm xuống hơn.
Thiên Thiên, anh đến với em.
Nước biển lạnh lẽo, bao vây lấy anh.
Cùng lúc cơ thể bị áp lực của nước biển đập vào, cả người anh cũng trở nên thả lỏng.
,
Thiên Thiên, anh sẽ đến với em. Em đừng đi nhanh quá, nhớ phải chờ anh.
Lần này, để anh quen biết em trước. Để anh ở bên em trước.
Anh bảo đảm. Anh sẽ làm tốt hơn tên kia.
Anh sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ tin tưởng em, anh sẽ chăm sóc em cả đời.
Thiên Thiên. Em phải tin anh.
,
Nhắm mắt lại, Cố Thừa Diệu để mặc cho mình chìm vào biển sâu.
Mặc cho ý thức rời xa.
Tất cả, đều kết thúc rồi.
Lấy tình trả tình, dùng mạng trả mạng.
Gắn bó sống chết, đến chết không rời!