Tiểu Tuyết đứng ở cửa.
Dì Mai cũng đứng ở đó.
Từ hôm Uông Hy Vấn và Hồng Thất bị bắt cóc, họ cũng chưa một lần biết tin tức về cô cậu chủ.
Uông Hy Vấn lái xe vào tầng hầm, đậu xe xong, Hồng Thất tự mở cửa xe đi ra ngoài. Uông Hy Vấn đi sau cô.
Vừa về đến cửa, dì Mai và Tiểu Tuyết đã xô vào hỏi han Hồng Thất, xem sức khỏe cô thế nào, có còn mệt không,..
Hồng Thất trả lời vài câu sau đó viện cớ mệt để lên phòng sớm. Lúc này, cô không phải là muốn tránh mặt dì Mai và Tiểu Tuyết, mà chính là không dám đối diện với Uông Hy Vấn nên mới làm như vậy.
Uông Hy Vấn cũng không nói gì, lững thững đi lên phòng.
Dì Mai tinh ý phát hiện, đã có điều gì xảy ra.
Uông Hy Vấn gọi điện cho Thẩm Dịch Đình để nắm lại tình hình hàng hóa vận chuyển. Dưới tác động của cảnh sát, chuyến hàng của hắn vẫn đang nằm bất động ở cửa khẩu phía Bắc mà không cách nào đi qua được.
Hắn chợt nhớ đến lời thú nhận của Hồng Thất lần trước. Cô không hẳn là muốn đưa hắn vào bước đường tù tội, vấn đề là ai mới chính là kẻ tiếp tay cho cô.
Bí mật vận chuyển của hắn chỉ mình hắn và Thẩm Dịch Đình biết, hắn không tiết lộ và hắn cũng tin Thẩm Dịch Đình rất trung thành, vậy Hồng Thất nắm bắt được lộ trình và kế hoạch như thế nào?
Hồng Thất quay về phòng của mình, nơi từng xảy ra vô số việc không mấy tốt lành. Trong căn biệt thự rộng lớn này, lưu lại vô số những hồi ức của cô, vui vẻ có, đau đớn có, chia ly tương ngộ đều xảy ra. Trải qua chuyện vừa rồi, khi trở lại đây, mọi thứ khiến cho cô thấy khá an bình.
Buổi tối hôm đó, Uông Hy Vấn ăn cơm ở nhà, ngồi cùng một bàn, cả hai chẳng nói gì.
Đến tám giờ tối, trời chuyển lạnh, sau đó đổ mưa.
Uông Hy Vấn ngồi trong phòng làm việc đọc sách, tĩnh lặng ngắm nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Rất khuya, Uông Hy Vấn về phòng, nhưng lại là về phòng cô.
Hắn mệt mỏi kéo chăn, lười biếng nằm lên giường, nhìn sang nữ nhân đang co người nằm bên cạnh, nhớ đến đứa trẻ trong bụng cô, hắn càng khó chịu.
Hắn không kiềm được lật người đè lên cô, một tay giữ hai cánh tay cô, tay còn lại dùng lực bóp chặt cổ cô như đoạt mạng.
Hồng Thất mở mắt vì ngạt thở, cô cố giãy giụa để tránh né.
Uông Hy Vấn căm phẫn nói:
“Em nói ra cha của đứa trẻ, tôi sẽ tha cho em!”
Cô cắn chặt môi. Uông Hy Vấn như nới lỏng tay, giọng điệu cũng dịu dàng hơn:
“Hay... em muốn trở lại quán bar Thủy Tinh?”
Cô hoảng hốt nhìn hắn.
Hắn nắm tay cô kéo đi.
Giữa đêm mưa, Dì Mai hoảng hốt chạy ra cửa chính vì Uông Hy Vấn lôi Hồng Thất đi đâu đó giữa đêm mưa.
Hồng Thất vừa giãy giụa, vừa cố gỡ tay hắn ra khỏi cổ tay mình. Nhưng tất cả điều đó chỉ là vô vọng.
Hắn bị ướt, áo sơ mi dính vào cơ thể của hắn, lộ ra đường nét cứng cỏi. Mái tóc ướt càng làm đôi mắt hắn sâu hun hút.
Hắn đẩy cô vào xe, nhanh chóng khởi động xe. Chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Đó là con đường mà cô từ lâu đã không đặt chân đến, đó là con đường từng xuất hiện trong cơn ác mộng của cô nhiều lần trước đây.
Xe dừng lại trước quán bar Thủy Tinh.
Uông Hy Vấn xuống xe, mở cửa rồi nhanh chóng kéo cô ra.
Ở đây, hắn từng giết Tôn Đông, vì cô, cô nghĩ vậy. Cô còn nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên cô tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Hắn kéo cô đi vào trong.
“Chị Cả” từ bên trong đi ra, theo sau là Chu Tường Hinh. Cả hai người đều ngạc nhiên với sự xuất hiện của Hồng Thất ở đây.
Hắn đem cô vào một căn phòng, ném cho cô một bộ quần áo có thể che đi một phần dấu hiệu có thai trên người cô.
12h đêm.
Những thứ xa hoa nhất của thành thị đều tập trung ở đây. Nực cười! Vì sao người ta lại chọn những nơi thác loạn này để lui tới. Mọi thứ đều sản sinh ra để phục vụ cho nhu cầu của mọi người. Vậy những kẻ có tiền đến đây, âu cũng chỉ là một loại mua vui không hơn không kém. Người giàu, chưa hẳn đã hạnh phúc.
Hồng Thất mặc một chiếc váy xòe màu trắng, hoàn toàn che đi dáng vóc thay đổi vì thai kỳ của mình.
Cô không chống cự, bởi cô biết, lúc này đây, dù cô có cố trốn chạy, Uông Hy Vấn cũng nhất định chẳng tha cho cô.
Cô bước vào căn phòng mà Chị Cả dẫn cô đi.
Ánh đèn lấp lánh, nhiều người đàn ông đang ngồi trên ghế, những cô gái đang hầu rượu rất nhiệt tình. Duy nhất, chỉ có Uông Hy Vấn đang ngồi đó, yên lặng, trên tay cầm một ly rượu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
“Ông chủ Lương vẫn chưa có ai chăm sóc, cô mau đến đó!”
Hồng Thất cắn chặt môi, nhìn sang phía ghế bên trái, một ông chủ mập mạp, bụng phệ đang toét miệng nhìn cô.
Được! Cô chẳng còn cách nào khác, chỉ cần không động chạm vào người cô.
Hồng Thất quỳ xuống cạnh bàn, vụng về rót một ly rượu, đưa cho ông chủ Lương.
Mọi hành động của cô đều lọt vào tầm mắt của Uông Hy Vấn, nhưng hắn không nói gì. Mặt khác, hắn còn tỏ thái độ thờ ơ.
Được đôi ly rượu, họ bắt đầu nói chuyện công việc.
Hồng Thất ngồi xuống bên cạnh.
Đến khi ông chủ Lương như ngà ngà say, cười to một trận rồi nhìn Uông Hy Vấn, nói:
“Uông thiếu này, tôi nói cậu nghe, cô gái này, có phải là cậu cho tôi?”
Uông Hy Vấn đặt ly rượu xuống bàn, hai tay đan chéo để nhẹ lên đùi, bộ dáng lười biếng, trả lời:
“Nếu ông muốn!”
Vừa nghe câu nói đó, Hồng Thất liền đứng phắt dậy, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Uông Hy Vấn.
Hắn lại cười nửa miệng, nói tiếp:
“Ông cần thì cứ lấy đi, nhưng tôi cũng nói cho ông biết, cô ta chẳng còn trong sạch nữa!”
Đến khi nghe câu nói đó của Uông Hy Vấn, Hồng Thất thấy thứ gì trong lồng ngực mình vỡ vụn, đau không tả xiết.
Lão Lương đứng lên, cười tà, kéo Hồng Thất đi dù cô có chống cự đến mức nào.
Không! Nhất định cô phải chạy. Nhưng lão già này trông yếu nhưng lại không yếu chút nào.
Ông ta đem ném cô vào một căn phòng, định giở trò đồi bại.
Cô cố thoát, đánh vào người ông ta nhưng dường như đều vô tác dụng.
“Ông già! Đừng lại gần!...Ông...tôi sẽ...Uông Hy Vấn sẽ không tha cho ông!”
Lão lại cười tà:
“Ha ha! Chính miệng Uông thiếu cho phép ta cơ mà. Lại đây, cô gái nhỏ!”
“Bỉ ổi! Khốn nạn! Tôi đáng tuổi cháu ông, ông lại làm như vậy?”
Ông ta như hết kiên nhẫn, lao về phía cô, nhưng lại hoàn toàn bị cô từ chối liền giở thói bạo lực tát cô ngã xuống sàn.
Cô cố đứng dậy, nhìn hướng cửa phòng mà chạy, kêu cứu:
“Cứu tôi! Làm ơn....!”
Nhưng đến nửa đường thì lão Lương kia đã níu lấy đầu tóc cô, giật mạnh làm cô ngã xuống sàn.
Hắn phủ lên người cô.
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy cánh cửa mở ra, ánh sáng, một bóng người quen thuộc.
Cô chỉ kịp thoát thân, cố chạy thật nhanh, cô như người mất trí lao ra cửa quán bar, giữa trời mưa, chẳng có nơi quay về.
Uông Hy Vấn đuổi theo cô, ra đến giữa trời mưa. Nhưng cô đã chạy đi mất. Hắn vội vã huy động vệ sĩ, nhanh chóng truy tìm tung tích của cô.
Nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt cô, cô vừa đi vừa khóc. Cô nhớ đến Tô Yến Thâm, cô tự vấn mình rằng có phải cô đã yêu Uông Hy Vấn không. Cô không muốn hắn đối xử với đứa trong bụng cô tệ như vậy, khi hắn nói đem cô cho lão Lương kia cô rất đau lòng... Có phải, cô yêu hắn?
Cô chẳng nhớ rõ, từ bao lâu cô quên mình yêu Tô Yến Thâm.
Đêm mưa này, còn lạnh gấp mấy lần đêm tuyết ở Nga.
--- ----
"Dùng tất cả khả năng, tìm cô ấy ngay!" Uông Hy Vấn nói.
Hồng Thất cố bước, chân không giày, mặt đường gồ ghề đâm vào chân cô đau đớn.
Chợt xung quanh xuất hiện ba bốn chiếc xe hơi màu đen.
Một chiếc xe gần cô nhất, Uông Hy Vấn mở cửa xe bước ra. Tất cả vệ sĩ cũng vừa lúc rời đi.
Cô mơ hồ nhìn thấy hắn, cô quay đầu định chạy, nhưng lại đâm đầu vào ngực hắn.
Cô lùi lại, vì lạnh mà run rẩy, ôm lấy hai vai.
Hắn ướt đẫm người dưới mưa.
"Em muốn tôi thế nào đây?"
Cô gục đầu.
"Quay về!"
Hắn kéo tay cô vào xe, chưa đi được bước nào cô đã vung tay tát hắn.
Hắn không quan tâm đến cái tát ấy, hắn chỉ quan tâm vết máu đọng trên khóe miệng cô.
Lương Thế Toàn còn dám đánh cô, Uông Hy Vấn đã cho người xử lí ông ta.
Hắn nâng cằm cô lên, lau đi vết máu trên khóe môi cô, chua xót nhìn vết thương ấy.
Mưa làm ướt bộ váy của cô, dám sát vào thân thể gầy gò và bụng dưới nhô cao của thai kỳ tháng thứ 5.