Hôn Nhân Là Ngục Tù

Chương 26: Đi làm




Ngày đầu tiên đi làm của Sơn Hạ mà cô đã bị soi mói, cô tự hỏi những người mới lúc nào cũng bị soi mói như vậy sao? Sơn Hạ đang chờ đợi để được giao việc nhưng chả có gì cho cô làm, có khác gì khi ở nhà đâu. Sơn Hạ vội chạy tới phòng giám đốc xông thẳng vào mà không gõ cửa, Quân Vũ lúc này đang bàn chuyện với đối tác. Vị đối tác kia là ông Cao

" Cô gái này là?"

Quân Vũ vội trả lời ông Cao

" Là thư ký mới của tôi"

Sơn Hạ vội gật đầu chào vị đối tác kia, rồi Quân Vũ quay sang nói chuyện với cô.

" Em sắp xếp đi, chiều nay anh mời giám đốc Cao đi ăn."

Ông Cao quay qua khách sáo nói.

" Không cần đâu cũng đâu phải lần này là hợp tác gì, chỉ là tiện đường qua thăm thôi."



" Không sao dù gì thì giám đốc Cao đây cũng sắp bay về Hà Nội rồi coi như là ăn một bữa cuối ở Sài Gòn đi!"

" Nếu cậu đã nói vậy thì được thôi, vậy giờ tôi có việc tôi đi trước, tạm biệt cô thư ký."

Sơn Hạ cũng gật đầu nói tạm biệt, từ nãy tới giờ cô chỉ chăm chú lắng nghe mà không hiểu gì nên có chút tò mò. Quân Vũ hỏi cô.

" Em tìm anh vì muốn kiếm việc gì làm à? có rồi đó?"

" Đi ăn mà có gì cần làm?"

" Đi rồi em sẽ biết."

Khi bước vào nhà hàng Quân Vũ trêu ghẹo cô, hắn để tay vào eo cô mà bước đi. Sơn Hạ hất tay hắn ra đúng lúc bị ông Cao nhìn thấy, ông nói.

" Lại một cô thư ký mới nữa à? không giống cô cũ đấy chứ?"

Lão ta là đang nói đến Quý Mẫn. Quân Vũ lên tiếng nói.

" Cô gái này là do tôi vô tình mà gặp được không phải là được sắp xếp như ai kia."

Ông Cao nhìn chăm chú từ trên xuống dưới cảm thấy cô gái này cũng đẹp người. Sơn Hạ nhìn thấu đôi mắt tà *** của lão trong lòng có chút không thoải mái bấu lấy tay áo của Quân Vũ. Hắn giả vờ ho lên một cái rồi đặt tay lên vai Sơn Hạ nói.

" chúng ta nên gọi món thôi nhỉ?"

" À phải, phải"



Đột nhiên một suy nghĩ kì lạ thoáng qua trong đầu Sơn Hạ. Cô đang sợ có khi nào hắn sẽ đưa cô cho lão ta để thoả thuận dự án. Tay và chân của Sơn Hạ bắt đầu run lên, hắn đặt tay ra sau lưng cô vỗ nhẹ vài cái, hàm ý bảo cô nên yên tâm.

Sở dĩ hắn phải dẫn cô theo mặt dù biết rõ lão Cao rất ham mê gái trẻ là để lão ngấm ngầm mà tự biết cô là người của hắn muốn lão tránh xa cô ra. Từ lúc mà cô bước vào phòng của hắn ông Cao đã nhìn cô với vẻ thích thú và hoang dại nên hắn sợ nếu không làm vậy lão sẽ làm phiền đến cô. Phòng bệnh thì vẫn hơn là chữa bệnh. Đang ăn thì Quân Vũ đột nhiên nói nhỏ vào tai của Sơn Hạ.

" Son trên môi em trôi hết rồi."

Sơn Hạ ngại ngùng xin phép vào nhà vệ sinh. Khi Sơn Hạ vừa bước chân vào nhà vệ sinh hắn không còn cười tươi như trước nữa nói.

" Ông Cao lần trước tôi làm mai ông với Uyên người mẫu quảng bá của chúng tôi, anh không thích sao?"

" Cô ta? cô ta suốt ngày đòi cái này suốt ngày mua cái kia, nếu cứ tiếp tục thì tôi phá sản mất. Đẹp thì có đẹp thật nhưng mà tham quá không được như cô thư ký của cậu."

" Vậy ra đây là lý do chính ông Cao đây tới tìm tôi? "

Ông Cao vừa cười vừa nói.

" Quân Vũ tôi là đối tác làm ăn với cậu, cậu vừa làm mai cho tôi vậy thì tiện quá rồi còn gì, còn cô bé đó…"

" Ông Cao ông thừa biết cô ấy là người của tôi mà, còn về việc làm mai tôi sẽ sắp xếp một người đẹp khác cho ông."

" Vậy thì được."

Trong lòng lão có chút tiếc nuối khi không thể có được Sơn Hạ trong tay nhưng lại không muốn làm phật lòng Quân Vũ. Sau khi ăn xong Quân Vũ khoác tay lên vai Sơn Hạ mà bước đi. Đợi đến khi lão đi xa Sơn Hạ hất tay của hắn ra, vội đi trước vào trong xe. Quân Vũ chỉ biết thở dài rồi bước theo sau. Sơn Hạ bước vào xe mà ngồi ở ghế sau, hắn nói.

" Em xem như vậy có khác gì anh là tài xế của em."

Sơn Hạ im lặng không muốn nói gì hắn lại nói tiếp.

" Anh biết là em giận nhưng nghe anh giải thích có được không?"

Sơn Hạ bực giọng nói.

" Anh muốn tìm cho em công việc nhưng anh đang làm cái quái gì vậy, hai người là đối tác mà toàn nói về em và Quý Mẫn? Anh có biết nhìn mặt lão ta đáng sợ thế nào không? Nhìn giống như anh muốn dâng em cho lão vậy."

Quân Vũ vội giải thích

" Sao em lại có suy nghĩ như vậy, anh đang bảo vệ em mà? Từ lúc lão thấy em lần đầu tiên trong mắt lão đã có ý đồ rồi, anh không làm như vậy sau mà lão chịu buông tha cho em?"

Sơn Hạ đuối văn, biết không còn gì để cãi nên cô đành im lặng. Trong lòng Sơn Hạ có chút gì đó gọi là hối hận khi nghe những lời hắn nói cô cũng cảm thấy hắn có chút đúng nhưng lại không dám thừa nhận rằng bản thân sai. Trên xe cả hai cứ vậy mà im lặng không nói gì.