Hôn nhân không tình yêu

Chương 7: Mê loạn




Tôi vội vàng nhảy xuống giường, huyệt thái dương giật giật đau nhức: “Tôi… tôi bảo anh đến lúc nào?”

“Vừa rồi em chẳng nói qua điện thoại là gì?”

“Tôi đâu có…” Tôi phản bác một cách yếu ớt. Được rồi, tôi thừa nhận, câu từ chối của tôi không rõ ràng, đáng lẽ tôi nên nói: Nếu anh không sợ bị tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!

Tề Lâm phủi bụi trên người, tiện tay cởi áo khoác ngoài. Mùi rượu, thuốc lá xen lẫn mùi nước hoa đàn bà xộc vào mũi tôi, tôi bịt mũi lùi lại phía sau mấy bước: “Anh lại đi hộp đêm ăn chơi trác táng phải không?”

“Ờ, người phụ nữ anh yêu lấy người đàn ông khác, anh không đi hộp đêm mượn rượu giải sầu còn có thể đi đâu?” Từ ngữ khí tùy tiện của Tề Lâm, tôi không hề nghe ra anh ta cần mượn rượu giải sầu. Nhưng lời nói của anh ta khiến tôi ít nhiều cảm thấy áy náy.

“Anh có muốn uống ly trà giải rượu không?”

“Cũng được, em nhớ bỏ mật ong nhiều một chút.”

Tôi ngây người, một lúc mới bừng tỉnh. Cảnh Mạc Vũ mỗi lần uống rượu say về nhà, tôi đều pha cho anh ly trà giải rượu. Lần nào anh cũng bổ sung một câu: “Em nhớ bỏ nhiều mật ong một chút.” Tôi rón rén đi xuống bếp, nhanh chóng pha một ly trà giải rượu rồi mang về phòng. Người nào đó rất tự nhiên nằm trên giường của tôi, đắp chăn của tôi và nghịch máy tính bảng của tôi, cơ hồ không rõ ông chủ của căn phòng này là ai.

“Cám ơn em!” Tề Lâm nhận ly trà uống một ngụm, lim dim thưởng thức: “Không tồi, Cảnh thiếu quả nhiên không nói dối, mùi vị rất tuyệt.”

“Vậy sao?” Cảnh Mạc Vũ dường như chưa bao giờ khen trước mặt tôi: “Anh ấy còn nói gì với anh?”

“Tất nhiên là nói em tốt rồi, anh ta chỉ hận không thể tâng bốc em lên tận mây xanh, làm anh cả ngày muốn cưới em về nhà, để nâng niu như một nữ thần. Kết quả…” Tề Lâm bĩu môi: “Nhân lúc anh đi nước ngoài theo đuổi giấc mơ nghệ thuật, anh ta liền cưới em. Cưới xong, để em một mình cô đơn ôm căn phòng trống.”

Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Cũng không thể trách anh ấy, anh ấy bị ép buộc.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tề Lâm truy vấn thẳng thừng.

Quen Tề Lâm từ nhỏ, tôi quá hiểu tính tình của anh ta. Nửa đêm nửa hôm anh ta mạo hiểm đến nhà tôi, tất nhiên không phải định yêu đương vụng trộm với tôi. Anh ta muốn biết một đáp án, đáp án khiến anh ta có thể yên tâm từ bỏ tình cảm, tiếp tục cuộc sống phong lưu của anh ta.

Tôi thở dài một hơi, ánh mắt trở nên xa xăm: “Chúng tôi…đã lên giường…thật đấy…Tối hôm đó anh ấy uống rất nhiều rượu…”

Một cảm giác lạnh buốt vào tận cốt tủy, tôi bất giác ôm chặt bản thân. Tôi không muốn nói tiếp, nhưng đầu óc vô ý thức nhớ đến đêm mê loạn đó, nhớ đến câu lạnh lẽo như băng tuyết: “Ngày mai đi làm thủ tục kết hôn.”

Đó là một tuần trước, đã là nửa đêm mà Cảnh Mạc Vũ vẫn chưa về, tôi còn tưởng anh sẽ không về nhà ngủ, nhưng khi tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường thì anh đột nhiên trở về. Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, người lảo đảo, bước đi không vững, suýt đâm cả vào sofa.

“Anh, anh không sao chứ?” Tôi ân cần hỏi.

“Không sao!” Cảnh Mạc Vũ xoa trán rồi cởi cúc áo, nghiêng ngả đi về phòng anh.

Tôi vội giơ tay đỡ anh, mới phát hiện người anh nóng như lò lửa khiến da tôi bỏng rát, dù cách lớp quần áo của anh và áo choàng tắm của tôi. Môi anh khô đến trắng bệch.

“Anh bị sốt đấy à?” Tôi lo lắng sờ trán Cảnh Mạc Vũ.

Anh lắc đầu, cất giọng mơ hồ: “Tiểu Nặc, anh khát nước, rót cho anh cốc nước.”

Tôi đang lo lắng cho sức khỏe của anh nên không nghe rõ anh gọi tên ai. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng đỡ anh về phòng rồi chạy ra ngoài rót cốc nước ấm cho anh.

“Nước đây!” Tôi ngồi xuống mép giường, khó khăn lắm mới đỡ gáy anh để anh tựa vào người tôi. Thấy anh giơ tay, tôi tưởng anh muốn lấy cốc nước nên vội vàng đưa tới, đặt vào tay anh. Nhưng bàn tay anh dừng trên mặt tôi rồi vuốt nhẹ xuống dưới, theo làn da trần của tôi.


Bàn tay cầm cốc của tôi run lẩy bẩy, vài giọt nước bắn ra ngoài. Tôi cố gắng khống chế bàn tay run rẩy, đưa nước đến miệng Cảnh Mạc Vũ. “Chẳng phải anh muốn uống nước sao, nước đây…”

Cảnh Mạc Vũ hất tay làm cốc nước rơi xuống đất. Sau đó, hai cánh tay anh đột nhiên ôm eo tôi, trời đất đảo điên trong giây lát, theo tiếng cốc nước rơi vỡ dưới nền nhà, tôi bị anh đè xuống.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng nhàn nhạt cũng bị ngăn bởi lớp rèm cửa dày, vì vậy, dù anh ở rất gần, tôi vẫn không nhìn rõ vẻ mặt anh. Tôi chỉ có thể cảm nhận tiếng thở dốc của anh bên bờ môi tôi, mang theo một hơi nóng dị thường.

Cơ thể anh, tuy vẫn bất động nhưng dường như tích tụ nguồn năng lượng vô tận, chỉ chờ bộc phát.

“Anh… sao thế?” Khó khăn lắm tôi mới cất được lời.

“Mùi hương của em…” Bàn tay anh đang chống trên gối từ từ gập lại, đôi môi anh ập xuống. “… rất thơm.”

Tôi vội ngoái đầu. “Không…”

Đôi môi nóng bỏng của Cảnh Mạc Vũ chạm đúng tai tôi, anh cắn nhẹ vành tai tôi. “Em sợ gì chứ? Chẳng phải lúc nào em cũng muốn anh làm chuyện này với em?”

Đúng là từ năm mười lăm đến năm hai mươi tuổi, ngay cả trong mơ tôi cũng muốn anh hôn tôi. Tôi muốn thử xem, hành động thân mật của những người yêu nhau ngọt ngào đến mức nào. Thỉnh thoảng lén ngắm anh, tưởng tượng anh ôm tôi, hôn tôi, thì thầm vào tai tôi như tình nhân… tôi đã hạnh phúc đến đỏ mặt, tim loạn nhịp.

“Đêm nay anh sẽ làm em thỏa mãn.” Tay anh đưa xuống vạt áo trước của tôi, kéo nhẹ nhàng, dây đai áo choàng tắm bung ra, để lộ chiếc áo con trắng muốt.

Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ chăm chú, đến mức mọi vật trước mắt trở nên không rõ ràng.

Tôi biết rõ anh đã uống say nên không phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành vi của mình. Chưa biết chừng sáng mai tỉnh giấc, anh sẽ quên hết mọi chuyện. Nhưng tôi chẳng bận tâm lắm đến điều đó vì tôi quá yêu anh, đến danh phận anh em tôi cũng không màng, tôi còn lo lắng gì chứ?

Bờ môi anh dịch chuyển trên mặt tôi, tôi không né tránh nữa. Tôi túm chặt một góc chăn, chờ đợi anh hôn lên môi tôi… Nụ hôn đầu không ngọt ngào, dịu dàng và tình cảm như tôi tưởng, nó giống một sự cướp đoạt đầy đau đớn. Môi lưỡi anh mạnh mẽ cướp đi hơi thở của tôi, giác quan của tôi, lý trí của tôi…

Bàn tay anh chậm rãi tiến đến ngực tôi. Lòng bàn tay nóng bỏng không dễ cự tuyệt của anh khiến toàn thân tôi run rẩy. Bị bao phủ bởi mùi đàn ông mạnh mẽ của anh, tôi cảm thấy mình giống một con thuyền bị sóng gió lật nhào, từng bước chìm xuống dòng nước sâu không thấy đáy. Tôi muốn vùng vẫy, muốn ngăn cản bàn tay nóng bỏng của anh, muốn anh ngừng ngay việc khám phá cơ thể tôi, nhưng cuối cùng tôi bất lực rơi xuống một xoáy nước sâu thẳm, xoáy nước đó mang tên “dục vọng”. Trong lúc đầu óc tôi mụ mị, chiếc áo choàng tắm trên người bị anh cởi ra, cơ thể đột nhiên lạnh buốt khiến lý trí của tôi trở lại. Tôi biết Cảnh Mạc Vũ luôn yêu thương tôi như em gái, anh nhất định sẽ hối hận vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh sẽ không tha thứ cho bản thân. Tôi muốn thức tỉnh anh, muốn ngăn cản anh nhưng đôi môi đã bị anh chiếm hữu hoàn toàn.

Tôi dùng hết sức đẩy người anh: “Anh! Không được, chúng ta không thể!”

Có lẽ không ngờ tôi đột nhiên phản kháng, cũng có thể bị đánh thức bởi tiếng hét của tôi, người Cảnh Mạc Vũ cứng đờ. Tôi thừa dịp nhảy xuống giường, hoảng loạn nhặt áo choàng tắm. Nhưng tôi vừa chuẩn bị chạy đi, Cảnh Mạc Vũ túm tay tôi, kéo tôi về giường….

“Anh, anh không thể…” Bất chấp sự giãy giụa của tôi, Cảnh Mạc Vũ cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu, tiếp tục dùng miệng lưỡi thưởng thức cơ thể tôi.

“Ưm… Anh… Đừng… đừng…” Tiếng kêu của tôi ngày càng yếu ớt, sức lực vùng vẫy chẳng là gì so với vòng tay ôm mạnh mẽ của anh. Sự kháng cự và đụng chạm giữa hai cơ thể, sự thân mật và quyến luyến giữa hai làn da khiến toàn thân anh bốc cháy. Đôi môi ẩm ướt của anh lướt qua từng tấc da thịt trên người tôi, anh thỏa mãn bật ra tiếng thở hổn hển từ nơi sâu trong cổ họng, đầy khát khao đối với tôi. Xúc cảm kịch liệt và nóng bỏng dồn dập tấn công khiến tôi có một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng thấy. Tôi ngừng vùng vẫy, lặng lẽ nhìn anh: “Anh có thật sự muốn em không?”

Cảnh Mạc Vũ dừng động tác, nhướng mắt nhìn tôi, ánh mắt anh tỉnh táo trong một giây nhưng rất nhanh bị ngọn lửa dục vọng nhấn chìm. Anh cúi xuống hôn tôi, đưa đầu lưỡi vào miệng tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, tiếp tục cuộc chiếm đoạt triền miên không dứt. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, vụng về đáp lại. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, có được thời khắc đẹp đẽ nhất trong ký ức, tôi cũng thấy mãn nguyện.

Trong lúc hai cơ thể quấn quýt, tôi giúp anh cởi quần áo, làn da màu đồng lấm tấm những giọt mồ hôi như hạt ngọc, mang một sự mê hoặc đàn ông riêng biệt. Tôi nhắm nghiền mắt, giạng hai chân…

Cảnh Mạc Vũ không đợi dù chỉ một giây. Anh rướn người, không do dự đâm mạnh vào, như muốn xuyên qua cơ thể tôi.

“Ưm…” Tiếng kêu đau đớn của tôi vừa bật ra khỏi miệng, liền bị nụ hôn mãnh liệt của Cảnh Mạc Vũ nuốt mất. Cơ thể tôi cứng đờ vì đau đớn nhưng anh không cho tôi thời gian nghỉ ngơi, điên cuồng ra vào chiếm hữu.

Trời đất quay cuồng, tôi cố ôm chặt tấm lưng láng mượt của anh, dán mặt vào mặt anh, mười đầu ngón tay giấu trong mái tóc đen nhánh của anh.

“Em yêu anh!” Tôi thì thầm.

Câu trả lời của anh là… càng xâm nhập mạnh mẽ hơn.

Ngọn gió đêm thổi vào mang theo mùi hương dìu dịu, mùi hương của hoa hợp hoan[1], chắc đây là hoa hợp hoan tôi trồng trong vườn. Hoa đã tàn, trong khi tôi chưa kịp ngắm hoa nở.

[1]. Hoa hợp hoan: có nguồn gốc từ Australia, trồng nhiều ở khu vực Hoa Đông, Hoa Nam – Trung Quốc. Loài hoa này tượng trưng cho tình yêu bất diệt.

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt tôi, không phải động tác xâm chiếm mạnh mẽ của Cảnh Mạc Vũ làm tôi đau đớn, cũng không phải tôi đánh mất lần đầu tiên một cách không rõ ràng, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến số mệnh của hoa hợp hoan, nghĩ đến chuyện hoa lá bên nhau, hoa không tàn, lá không rụng, chỉ tiếc là thời gian hoa nở quá ngắn ngủi, sớm nở tối khép mình…