Hôn nhân không tình yêu

Chương 12: Ngủ chung




Cảnh Mạc Vũ đưa tôi về nhà rồi lại đi gặp khách hàng. Ba tôi cũng không ở nhà, vú Ngọc nói ông có hẹn một số người anh em thân thiết trước kia tụ tập đánh bài, tối nay có lẽ sẽ về rất muộn.

Dưới ánh tịch dương đỏ như màu máu, tôi một mình dùng bữa tối bên chiếc bàn ăn dài hơn hai mét. Căn phòng rộng lớn không một tiếng động, thành ra tiếng đũa bát va chạm, tôi cũng thấy chói tai. Nghĩ đến chuyện Cảnh Mạc Vũ và người con gái của anh cùng thưởng thức bữa tối trong không khí ấm áp ngọt ngào ở ngôi biệt thự Dương Sơn suốt ba năm qua, miệng tôi càng trở nên nhạt thếch.

Kết thúc bữa tối nuốt mãi mới trôi, tôi mở máy di động vừa sạc đầy pin. Điện thoại lập tức vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Toàn bộ tin nhắn đến từ “Tâm Tâm mơ hồ”, người bạn cùng phòng đồng thời là bạn gái thân thiết của tôi.

Tâm Tâm mơ hồ: Người đẹp, cậu còn về trường không đấy? Tuần sau phải thi rồi, nếu cậu không muốn đi thi cũng báo một câu, để tớ còn biết đường hộ cậu?

Tâm Tâm mơ hồ: Người đâu rồi? Lẽ nào cậu bỏ trốn cùng một anh chàng nào đó?

Tâm Tâm mơ hồ: Xem ra cậu thật sự muốn tớ thi hộ cậu. Cậu biết rõ con người tớ, không đạt yêu cầu cũng đừng trách tớ đấy nhé.

Tôi rất hiểu Tâm Tâm, đến phòng thi cô còn đi nhầm. Nhờ cô thi hộ, chắc chắn tôi sẽ chết rất thảm. Tôi đã đề xuất ly hôn với Cảnh Mạc Vũ, gặp nhau hàng ngày sẽ khó tránh khỏi tình trạng ngượng ngùng. Chi bằng tôi quay về trường học, để chúng tôi có không gian và thời gian, suy nghĩ xem cuộc hôn nhân của chúng tôi liệu có nên tiếp tục duy trì hay không?

Không cho bản thân có cơ hội thay đổi ý định, tôi lập tức đặt mua vé máy bay về trường vào ngày mai và thu dọn hành lý của mình.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt. Nước trong bồn tắm đã lạnh nhưng tôi vẫn không muốn động đậy. Đến khi tôi nghe thấy tiếng mở cửa dưới nhà, sau đó là tiếng má Ngọc trả lời: “Có ạ, tiểu thư đang ở trong phòng.”

Tôi tưởng ba tôi tự nhiên có lương tâm về sớm với con gái, lập tức trèo ra khỏi bồn tắm, mặc chiếc áo phông vừa dài vừa rộng vào người, rút khăn mặt lau mái tóc ướt rượt, đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy người ở bên dưới, tim tôi đập loạn xạ, không biết ngọn gió nào thổi ông xã cả đêm biến mất của tôi trở về nhà. Anh đang cởi áo khoác đưa cho vú Ngọc, chuẩn bị lên gác.

“Sao anh lại về giờ này?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Cảnh Mạc Vũ nhướng mắt, vừa thong thả đi lên cầu thang vừa nhìn chằm chằm bộ dạng không mấy chỉnh tề của tôi, sau đó đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng khép hờ. “Nghe ngữ khí của em, hình như tôi lại về không đúng lúc?”

Cảnh Mạc Vũ cố ý nhấn mạnh chữ “lại”. Tôi lườm anh. “Nếu anh muốn về đây để bắt gian thì quả thật không phải lúc. Bây giờ còn quá sớm!”

Cảnh Mạc Vũ lách qua người tôi, khẽ gật đầu. “Cũng tốt, sớm còn hơn muộn.”

Kết hôn ba ngày, chúng tôi mới chỉ nói với nhau vài câu nhưng đều không thoát khỏi vấn đề “bắt gian”. Lẽ nào đây là sở thích của các cặp vợ chồng như mọi người vẫn nói. Tôi lắc đầu bất lực, đẩy cửa đi vào phòng, Cảnh Mạc Vũ đi theo tôi. Thấy đống hành lý của tôi, anh không che giấu sự kinh ngạc, chắc anh tưởng tôi bỏ nhà đi theo Tề Lâm.

“Sắp đến kỳ thi cuối tháng, em muốn quay về trường để tập trung ôn thi.” Tôi vội giải thích.

“Ờ, đặt vé máy bay chưa?”

“Em đặt rồi, chuyến bay lúc mười giờ sáng mai.” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi. Thật ra tôi không yêu cầu anh làm gì cả, nhưng trong lòng không khỏi mong ngóng.

Cảnh Mạc Vũ do dự giây lát. “Sáng mai tôi có cuộc họp, mười giờ có lẽ vẫn chưa họp xong.”

Nghe anh nói vậy, tôi cố gắng che giấu nỗi thất vọng, cúi xuống tiếp tục lau mái tóc ướt. “Không cần anh tiễn, ba sẽ bảo chú Tài đưa em ra sân bay.”

“Ừ.”

Cảnh Mạc Vũ vừa cởi cúc cổ áo vừa đi đến tủ quần áo. Anh mở tủ, lấy một bộ đồ ngủ màu trắng ngà. Trông anh không có vẻ chỉ ở nhà một lúc rồi lại đi. Tôi ngừng lau tóc. “Anh… anh đừng nói là anh ngủ ở nhà đấy nhé!”

Cảnh Mạc Vũ không để ý đến tôi, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi. Qua hành động của anh, có thể thấy hôm nay anh thật sự sẽ ngủ trong phòng.

“Này!” Hai má tôi bắt đầu nóng ran. Kìm nén một lúc, cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi một vấn đề thực tế: “Vậy tối nay anh định ngủ ở đâu? Trên giường hay ghế gấp?”

“Nằm trên ghế gấp tôi không ngủ được?” Cảnh Mạc Vũ nhìn chăm chú gương mặt đỏ ửng của tôi. “Tôi ngủ trên giường.”

“Ờ…” Tôi cụp mi, nói khẽ. “Em sẽ ngủ ở ghế.”

Khóe miệng Cảnh Mạc Vũ hơi động đậy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng. Vẻ mặt anh vô cùng thú vị, anh nhìn chằm chằm chiếc ghế nằm vừa cứng vừa mỏng, dường như muốn biểu đạt điều gì đó nhưng lại không muốn nói thẳng. “Chiếc ghế này…”

Bắt gặp vẻ mặt của anh, tôi không thể kìm nén, bật cười thành tiếng. “Anh cho rằng em ngủ ở ghế thật sao? Việc gì em phải ngủ ở ghế? Em đâu có nói mấy câu vô trách nhiệm như “không chung chăn gối” với anh?”

“… Tôi đi tắm đây.” Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ vô cảm, đi vào phòng tắm. Khi anh quay người, tôi chợt thấy khóe miệng anh hơi co lại.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đấu võ miệng với Cảnh Mạc Vũ, tôi toàn yếu thế rồi phải cứng họng. Đây là lần đầu tiên khiến anh nghẹn lời, tôi thấy rất sảng khoái. Ngôi nhà vừa rồi mới chìm trong bầu không khí trầm lặng, đột nhiên lại có sức sống.

Nửa phút sau, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy dễ làm người ta phát huy trí tưởng tượng. Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo phông vừa dài vừa rộng trên người, quả quyết chạy tới tủ quần áo, tìm một lượt đống đồ ngủ, chọn bộ váy ngủ tiết kiệm vải nhất, mặc lên người rồi nhanh chóng chui vào chăn. Không phải tôi cố ý mê hoặc Cảnh Mạc Vũ bởi tôi biết mê hoặc cũng vô tác dụng. Tôi chỉ có một mong ước nho nhỏ là anh hiểu rõ tôi hơn một chút, mặc dù những thứ cần hiểu, anh đã hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc.

Tôi chờ đợi trong tâm trạng hồi hộp một lúc lâu, cánh cửa phòng tắm mới mở ra. Tôi hơi nhướng mắt, thấy thân hình rắn chắc của Cảnh Mạc Vũ ẩn hiện sau bộ đồ ngủ màu trắng ngà mỏng tang, ký ức về đêm điên cuồng sống lại trong đầu tôi.

Tôi vội vàng cúi xuống xem tạp chí, hoàn toàn không để ý, vừa rồi tôi lật đúng trang quảng cáo một nhãn hiệu nhẫn bạch kim nào đó. Tôi ngượng ngùng giả bộ xem rất chăm chú.

Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ đi đến bên giường, kéo cái chăn duy nhất ở trên giường rồi nằm xuống. Cơ thể anh rất ấm áp, còn có cả mùi hương của một hồ nước mát rượi. Tim tôi đập loạn xạ. Dù người bên cạnh rõ ràng không có bất cứ sự tiếp xúc nào với tôi, nhưng tôi có cảm giác, anh chiếm đoạt tất cả không gian của tôi, khiến tôi không chốn dung thân. Đến không khí cũng bị anh cướp mất làm tôi thấy khó thở vô cùng.

Chẳng trách Cảnh Mạc Vũ không thích ngủ chung giường với tôi. Cảm giác này… quả thực không dễ chịu chút nào.

Để thay đổi không khí, tôi định tìm đề tài nào đó để trò chuyện với anh. Đang mải nghĩ xem đề tài nào có thể thúc đẩy cuộc sống vợ chồng hòa thuận, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nằm thẳng người, lạnh nhạt nói: “Tôi hơi mệt, ngủ trước đây!”

Nói xong, anh trở mình, quay lưng về phía tôi. Anh kéo chăn lên vai rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối, tôi lại đưa mắt về phía anh. Bóng lưng anh xa xôi như vầng mây ở cuối chân trời, dù ngay trước mặt nhưng bất kể tôi cố gắng đến thế nào cũng không thể với tới. Thầm cất tiếng thở dài, tôi giơ tay tắt đèn, lặng lẽ chui vào chăn. Buổi đêm vô cùng tĩnh mịch, yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi không ngủ được nên chỉ biết mở to mắt, nhìn lên trần nhà trong bóng tối.

Tôi xoay đi xoay lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Ngược lại, Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, hơi thở của anh rất đều đặn. Tôi thử chạm vào người anh, anh không có phản ứng gì, có lẽ đã ngủ rất say. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội hiếm có này, nhích lại gần anh hơn một chút. Không thấy gối đâu, thế là tôi vừa kéo gối vừa tiếp tục áp sát vào người anh.

Cuối cùng, tôi cũng thu hẹp được khoảng cách với Cảnh Mạc Vũ, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh. Lưng anh rất ấm, tỏa ra một mùi hương đặc biệt khiến tôi thấy rất yên lòng và như bị mê đắm. Tôi hài lòng nhắm nghiền hai mắt.

Tôi phải thu lại kết luận vừa rồi, chung chăn gối với Cảnh Mạc Vũ là một điều rất hạnh phúc.

Đã từ rất lâu tôi không được ngủ say như đêm nay. Thậm chí không một lần nằm mơ, tôi đánh một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Lúc mở mắt tôi mới phát hiện, tư thế ngủ của tôi vô cùng khiếm nhã. Thật ra, không chỉ đơn giản là khiếm nhã. Tôi gần như nằm úp trên người Cảnh Mạc Vũ. Tôi gối đầu lên vai anh, vắt một chân qua bụng anh, một cánh tay ôm chặt cổ anh. Điều khiếm tôi xấu hổ nhất là nước miếng của tôi rớt cả trên ngực Cảnh Mạc Vũ…

Tranh thủ lúc anh còn chưa phát hiện, tôi vội vàng rời khỏi người anh. Nào ngờ anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi.