Hôn Nhân Không Lời

Chương 9




Bảo Tú ở lì trong phòng đến gần tối. Sau khi tắm rửa cho con và nấu bữa tối, cô lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn cơm. Chiều nay anh không ở nhà làm cô thoải mái hẳn lên. Từ phòng tắm bước ra, vài sợi tóc rơi ra khỏi cái khăn, nhỏ từng giọt xuống vai cô. Cô khoác chiếc áo bông tắm, để lộ xương quai xanh vẫn còn đọng vài giọt nước; hai tay đưa lên vò mái tóc của mình qua chiếc khăn. Sấy qua mái tóc dài, cô đổi quần áo rồi đi xuống dưới nhà cho con ăn cơm.

Cô bước đến bậc thang cuối cùng thì anh về. Cô giật mình đi nhanh vào bếp, cho tiểu Bảo ăn và ở lì trong đó cho đến khi anh thay đồ rồi ngồi vào bàn ăn. Cô ăn nhanh phần của mình rồi lại bỏ ra ngoài ngồi chơi với con. Anh ăn xong, dọn xong thì đi ra phòng khách ngồi chơi. Thấy anh ra, cô đi lên phòng mình và bắt đầu ngồi vẽ.

Hàn Mạc Quân ngồi ở trường kỉ nhìn cô đầy âm trầm. Anh có cảm giác là cô đang trốn tránh mình. Anh không hiểu lí do vì sao cô lại hành xử như vậy.

Hôm sau cũng như vậy. Sáng 7 giờ cô đi làm, 11 giờ về thì chỉ ăn xong, cho con ngủ rồi về thẳng phòng mình luôn. Chiều cô cũng đi. Tối cô về thì lại như ngày hôm qua. Hai ngày cứ như thế trôi đi. Hàn Mạc Quân không thể chịu được tình cảnh đó nữa.

Anh đâm cáu giận và không nói một lời ở công ti suốt ngày hôm đó. Tối về, cô vẫn như những hôm trước. Anh muốn một câu trả lời rõ ràng.

Như hai hôm trước, Bảo Tú sau khi cho Hàn Lương ngủ thì về thẳng phòng mình luôn. 15 phút sau thì có tiếng gõ cửa. Cô lơ mơ, tay vẫn cầm cây cọ đi ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở ra thì Hàn Mạc Quân đi thẳng vào rồi dóng cửa luôn.

Anh chống tay, ép cô vào tường gằn giọng hỏi:

- Đợt này em trốn tránh anh có phải không?

Nghe câu hỏi của anh khiến cô giật mình, quay mặt ra chỗ khác. Hàn Mạc Quân khó chịu, lấy một tay giữ lấy cằm của cô và ép cho gương mặt cô đối diện với mặt mình. Anh hỏi lại lần nữa:

- Có phải thế không?

Thật ra thì đúng là như vậy. Tại cô đã quá sợ rồi. Sợ anh thay đổi. Sợ khi tiếp xúc với anh, chính mình cũng trở lại con người của ngày xưa. Cô không muốn thế. Cô không muốn cuộc sống kia thay đổi. Anh thà lạnh lùng như trước còn hơn là ngọt ngào như bây giờ. Cô sợ những thứ đó.



Cô trốn tránh ánh mắt sâu thẳm của anh. Hàn Mạc Quân nhăn mày, ghì hôn cô. Anh như con dã thú ngấu nghiến môi cô. Tay đã không chịu kiểm soát mà di chuyển khắp nơi.

Bảo Tú hoảng sợ giãy giụa khỏi anh nhưng anh quá khoẻ. Một tay anh giữ lấy gáy cô và ghì chặt ở đó khiến nó đỏ ửng và bắt đầu hằn vết tay.

Đau quá!

Cô nhăn mặt vì đau. Nước mắt cô bắt đầu hình thành. Nó như những hạt sương nhỏ đọng trên hàng mi dài rồi thành một hàng dài, trào qua bờ mi và lăn xuống. Hạt châu sương ấy nhỏ từng giọt trên mu bàn tay đang lần sờ trên bầu ngực cô. Nó như bị kích điện mà giật mình dừng lại. Anh đưa mắt nhìn cô và trở lên hoảng loạn khi đôi mắt diễm lệ ấy nhìn mình đầy cau có và thù hằn. Anh đột ngột buông người cô ra rồi lùi lại vài bước. Cả người cô như mất lực, loạng chạng ngả vào tường rồi từ từ tuột xuống. Cô cúi đầu, co hai chân lại, đau đớn khóc.

Hàn Mạc Quân không thể chịu được nước mắt của phụ nữ, nhất là của người con gái mình yêu nên đã chậc lưỡi chán nản, nhẫn tâm bỏ ra ngoài và đóng cửa thật mạnh. Anh bỏ ra vườn hút thuốc. Lâu lắm rồi điếu thuốc mới hiện hữu trên tay anh. Từ đó đến giờ cũng gần bốn năm rồi. Anh một lần nữa lại không thể hiểu chính bản thân mình.

Anh biết một phần nào đó mình đã thích cô.

Nhưng chỉ một phần nào đó thôi.

Cái mối tình cũ đã hằn quá sâu để có thể khiến anh buông bỏ dễ dàng.

Anh không hiểu.

Chỉ một phần nào đó và thích cô ( chứ không phải yêu)

Nhưng sao anh lại khó chịu khi cô “bơ” mình?



Sao anh lại chủ động hôn cô? Dù trong bao nhiêu lần yêu, anh chỉ làm cho có, đủ để hình thành lên Hàn Lương còn mấy cái khác anh quẳng hết đi.

Và rồi nay hôn cô, cô lại trốn tránh và khó chịu?

Cả ánh mắt của cô nữa?

Hàn Mạc Quân điên cuồng hỏi nhưng bản thân anh lại chẳng bao giờ biết câu trả lời.

Trên phòng, Bảo Tú vẫn ngồi đó. Cô không muốn suy nghĩ gì thêm nữa. Nó quá rối với tình trạng này rồi. Nếu suy nghĩ thêm, nó sẽ càng trở lên rối hơn và đi vào bế tắc. Biết là thế nhưng cô chẳng thể ngăn lại.

Cô từng tự tin rằng mình hiểu anh, hiểu từ tính cách đến các hành động nhỏ hay biểu cảm trên mặt. Sự tự tin đó nay đã biến mất hoàn toàn khi anh trở thành một con người khác, lạ lùng hơn những gì cô biết và trải nghiệm trong ba năm chung sống.

Anh trở lên ngọt ngào hơn. Đó là điều tốt với bao cô gái bên ngoài. Họ điên cuồng khi anh tỏ ra lạnh lùng và chắc chắn họ sẽ điên cuồng hơn khi anh ngọt ngào. Nhưng cô khác họ. Cô chỉ mong một cuộc sống bình thường như ba năm trước.

Mọi người nói cô cuồng ngược?

Có thể nói vậy bởi cô không quen con người này. Cô ngại một cuộc sống mới. Cô sợ một ngã rẽ mới nhìn qua thì trải hoa nhưng thật ra toàn gai nhọn lót phía dưới.

Bảo Tú gục trên đầu gối đã mỏi nhừ, cô buông thả bản thân, để mặc cho trọng tâm cơ thể mất đi mà đổ xuống sàn lạnh lẽo. Cái lạnh dần làm cô bình tĩnh hơn và nó cũng khiến những giọt nước mắt kia mau khô hơn.

Hai con người cùng để cái lạnh xoa dịu tâm trạng nhưng một người quyết định nghiêng về lí trí và một người quyết định nghiêng về tình cảm. Hai con người cùng chung sống nhưng nay đã chẳng còn là gì đối với một người. Một người chọn quá khứ, một người chọn tương lai. Họ cứ dày vò nhau cho đến khi cả hai tổn thương thật nhiều mới buông bỏ.