Hôn Nhân Không Lời

Chương 4




Tiếng bíp nhỏ của chiếc đèn vang lên , y tá đẩy cô về phòng hồi sức, bác sĩ ra sau, nhàn nhạt hỏi :

- Anh là chồng bệnh nhân ?

- Là tôi

- Anh làm chồng kiểu gì mà người cô ấy đầy vết xẹo, vết thương mới, mấy vết bầm ở bụng phải ( là cái chỗ anh vừa đá vào) lại còn nhiễm trùng nặng ở mu bàn tay phải nữa. Vì đau quá lên cô ấy mới ngất đi. Nếu chậm hơn vài phút nữa, e rằng bàn tay ấy bị phế rồi.

Anh im lặng không nói được lời nào. Đôi mắt anh dao động cực hạn. Đồng tử anh giãn nở theo từng câu nói của bác sĩ. Anh nào nghĩ cô bị bệnh mà chỉ coi đó là một trò đùa của cô. Bác sĩ chán nản nhìn anh rồi bỏ đi, âm thầm thương xót cho cô bệnh nhân trẻ.

Tiểu Bảo không hiểu lời bác sĩ nói cho lắm, cứ tưởng mẹ sẽ không được nhìn thấy mẹ nữa, lại oà khóc . Tiếng khóc của tiểu Bảo vang vọng cả hàng lang im ắng khiến Hàn Mạc Quân giật mình tỉnh lại, vội vàng dỗ con. Hàn Lương cứ đòi mẹ khiến anh phải bế con sang phòng hồi sức, đứng nhìn từ ngoài vào qua tấm kính trong suốt. Nhìn sắc xanh trên mặt cô, anh lấy làm đau lòng. Nghĩ đến đây anh lại giật mình, tự hỏi :“ Sao mình lại đau lòng cho cô ta, không đáng”. Nhìn thấy mẹ thì tiểu Bảo nín khóc dần, cái bụng nhỏ réo lên. Biết con đói, nhà lại không có gì ăn, anh đành đưa con ra quán ăn nhanh rồi về nhà. Tắm rửa cho con. Từ lúc làm cha đến giờ anh có bao giờ phải tắm cho con đâu. Anh lóng ngóng không biết làm thế nào thì lại nhớ đến cô, anh lắc đầu mong cái hình ảnh về cô tan biến, dội nước qua loa rồi lau người cho Hàn Lương. Hàn Lương phụng phịu không chịu nhưng mẹ ở viện rồi nên đành phải để bố làm giúp. Được cái là bố kể chuyện cho nghe trước lúc ngủ. An tâm là tiểu Bảo ngủ rồi, anh mới dừng lại, chỉnh chăn cho con rồi đóng cửa về phòng mình.

Trằn trọc trên giường không ngủ được, anh bị vây quanh bởi những suy nghĩ vớ vẩn về cô. Anh chưa từng cảm thấy thiếu thốn như thế này. Anh chưa từng làm việc nhà, chưa từng nấu cơm hay đơn giản nhất là cho con tắm. Bấy lâu nay, anh chưa từng nhận ra mình đang ỷ lại rất nhiều vào cô. Bởi anh cho đó là việc của người phụ nữ, còn việc của anh là kiếm tiền nuôi gia đình. Anh biết suy nghĩ cổ hủ và gia trưởng đó không nên có trong cái xã hội hiện đại này nhưng thật sự, anh chả phải lo gì cả ngoại trừ đi làm và chơi với con. Giờ anh mới nhận ra mình vô tâm như thế nào. Cô là cái đinh trong mắt anh lên tất nhiên anh sẽ không để ý gì nhiều. Nhưng tiểu Bảo là đứa con bảo bối của anh, là đích gia chi tử tôn quý của nhà họ Phó mà anh vẫn cho rằng nó là tâm điểm chú ý của anh trong cái nhà này, trong cái xã hội đầy mưu mô này. Vậy mà đến bây giờ anh mới biết tắm cho con là gì, ru con ngủ, đọc truyện đêm khuya cho con là gì; chăm sóc con là gì. Anh cứ vô tâm coi nhẹ con mình. Cảm giác thất bại lần đầu tiên ngập tràn trong anh. Anh ngồi dậy, thay quần áo và gọi vài đứa bạn ra bar uống giải sầu. Bởi trái tim băng giá của anh tràn đầy sự tội lỗi và thất bại. Khi cố xua tan ý nghĩ ấy đi và nhắm chặt mắt vào , anh lại thấy cô. Thấy cô luôn mỉm cười dịu dàng hàng ngày, thấy cô nằm dài trên đất lúc anh về, là cả cơ thể rỉ máu với những vết thương lớn nhỏ mà cô cố giấu. Hàn Mạc Quân lắc mạnh đầu , cố xoá cô ra khỏi tâm trí nhưng không được. Anh nghi ngờ đầu óc của mình có vấn đề mặc dù một phần lí trí anh đã đoán ra được bởi anh từng yêu rồi. Anh cố chấp gạt bỏ suy nghĩ đó và anh cần nơi để giải toả.

Vừa uống, anh vừa tự rủa bản thân mình:



“Mày điên rồi, điên thật rồi Hàn Mạc Quân ạ! Mày thích cô ta ư? Không thể nào. Không thể có chuyện đó được. Đây không phải là thích. Thế nên mày không hề thích cô ta. Thôi cái suy nghĩ vỡ vẩn đó đi.”

Uống say, Hàn Mạc Quân loạng choạng vào nhà gọi tên cô nhưng không ai trả lời, gọi vài lần nữa cũng chỉ là tiếng kêu của côn trùng trong đêm tối, anh chợt nhớ ra cô ở viện. Lò dò đi tìm thuốc giải rượu, tìm mãi không thấy cũng chẳng biết hỏi ai, anh chán nản ra vườn ngồi. Từng làn gió thu lành lạnh thổi vào mặt như liều thuốc khiến anh tỉnh rượu. Anh nghĩ về cô, về tương lai, về mọi thứ. Anh không muốn ỷ lại vào cô quá nhiều, sĩ diện của một người đàn ông không cho phép anh điều đó. Hơn cả, anh nghĩ nên quan tâm đến gia đình nhỏ của mình một chút. Quyết định đúng đắn này mai sau có vẻ sẽ giúp anh giữ được cô vợ này.

Phía bên bệnh viện, Bảo Tú tỉnh dậy là vài tiếng sau khi cấp cứu. Mùi ete nồng nặc, căn phòng đầy ánh sáng khiến cô phải nhíu mày lại và cố gắng thích nghi. Cô nhận ra mình đang ở bệnh viện . Cái tay hết thuốc là lại đau ê ẩm. Nhìn bàn tay phải cuốn đầy băng và dây chuyền nước cô chán nản. Cô biết, là anh đưa cô đi. Cô nghĩ anh sẽ hốt hoảng khi thấy mình như vậy nhưng có lẽ không. Vài vết bầm nhỏ ở eo bị cô phát hiện ra nhanh chóng. Nhìn vào vết thương, cô cũng lờ mờ đoán ra được tình hình bởi đây là vết thương mới, lúc tai nạn không hề có vết bầm. Cô gần hết hi vọng vào tình yêu của anh rồi, đâu phải cứ “ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đâu”. Cô thất vọng rất nhiều. Anh đã quá vô tình trong khi cô quá nồng nàn. Anh đã giội nước lạnh vào đám lửa trong cô, chỉ còn đống tro tàn đau đớn. Cô thoáng nghĩ đến việc giờ xa anh nhưng cô vẫn còn lưu luyến. Đó là đứa con dầu lòng mà cô yêu thương nhất. Cô không an tâm khi giao nó cho anh bởi cô hiểu, anh không hề biết chăm sóc trẻ con. Gửi về nhà ngoại thì sẽ không ai nhận, đưa về nhà nội thì chẳng ai đáng tin cậy. Cô không muốn con sống trong môi trường đầy thủ đoạn đó, nó sẽ nhuộm đen tâm hồn của tiểu Bảo. Nếu để con đi theo cô thì điều kiện sẽ rất khó khăn, không được học ở môi trường tốt và sẽ bị bạn bè cười nhạp vì có mẹ câm . Thế nên, cô vẫn cố gắng vì con mà ở lại, đơn phương độc mã mà che chở cho con. Còn anh nữa, cô nghĩ mình không cần để tâm quá nhiều đến anh nữa rồi. Cô chỉ vì con mà thôi.

“ Tất cả mẹ sẽ chịu được , tất cả là vì con , vì tiểu Bảo yêu dấu của mẹ”

Cô quyết định không khóc nữa, phải mạnh mẽ để che chở con. Tâm trí cô lại tràn đầy suy nghĩ cho tương lại, những kế hoạch nhỏ cho tương lại mù mịt của mình. Cô quyết định vén chăn, cầm theo cột chuyền nước ra ngoài đi dạo. Ở bệnh viện này có khuôn viên bên cạnh hồ nước. Cô ngồi đấy ngắm sao trời ban đêm. Lâu lắm rồi cô mới được thư giãn như thế này. Và rồi cô tự hỏi:

“Liệu bình yên này sẽ kéo dài bao lâu đây? Đủ thời gian để mình chuẩn bị cho tháng ngày tiếp theo không?”

Cô ngồi trầm ngâm ở đấy cho từ 9h đến 10h mới đứng lên trong tiếng gọi của cô ý tá trực phòng. Đôi chân run run vì tê mỏi, Bảo Tú cố gắng bám vào cột chuyền đã hết nước khập khiễng đi vào phòng, phớt lờ sự giúp đỡ của y tá. Giờ thì cô cần nghỉ ngơi để đón ngày tiếp theo.

Hai con người cùng thao thức, cùng giải toả tâm trạng để rồi cùng nhau bước tiếp con đường đời tiếp theo đầy chông gai.