Hôn Nhân Không Lời

Chương 39




Phải chăng Bảo Tú cũng chỉ là giọt nước nhỏ hoà vào dòng nước cuồn cuộn rồi biến mất nơi tim anh?

Phải chăng hương vị tình yêu của mấy ngày qua chỉ là cô tự đa tình?

Anh ngọt ngào và mùi mẫn với cô vào mỗi ngày gần đây, cùng cô trải qua một khoảng thời gian dài chung sống nhưng lại nghi ngờ cô. Chỉ vì một đồ vật của người yêu cũ.

Chẳng lẽ anh ân ái với cô là để chọc tức tình cũ, chỉ để cho cô ta hối hận vì bỏ anh năm nào thôi sao?

“ Anh yêu em hay cô tình cũ nóng bỏng

Những đêm nồng anh rót mật vào tai

Như rượu vang ngọt lịm nơi cổ họng

Để em say không phân biệt dối lừa”

Em ngu ngốc quyết tâm hạ bỏ, để lún sâu tình cảm không hồi kết. Đoạn tình này vốn không được chấp thuận, hà cớ gì kết thúc trong khổ đau.

Nhưng rồi Hàn Lương sẽ như thế nào? Nó sẽ phải cô đơn và thiếu hụt tình thương như cô thuở nào ư?

Cái cảm giác ghen tị và thèm thuồng ấy Bảo Tú vẫn nhớ như in. Nó như một vết sẹo trong tâm hồn chai sạn này của cô. Là người mẹ từng trải, cô đâu đủ can đảm bỏ mặc đứa con của mình, một thánh vật mà trời ban xuống cho cô.

Quệt ngang giọt nước mắt, Bảo Tú tự cổ vũ mình. “Đứng lên đi, người con gái yếu đuối. Mày còn có con trai. Khuỵ luỵ trong tình cảm vốn không phải bản tính của mày. Mạnh mẽ lên, người phụ nữ hiện thực. Mơ mộng nhiều không giúp gì được đâu.”

Hàn Mạc Quân vẫn đứng đó, tay nắm chặt chiếc vòng của Bảo Tú chờ điện thoại. Tiếng chuông vang lên, anh lập tức bắt máy. Cậu bảo vệ nghi ngờ nói:

“ Sếp bảo cái vòng treo ở gương trong đúng không? Tôi thấy nó vẫn ở đó mà!”

Hàn Mạc Quân tròn mắt kinh ngạc. Cố trấn tĩnh bản thân, anh hỏi:

- Cậu chắc chắn không?



“Sao lại không! Nó vẫn được treo trong đó mà!”

- Vậy hôm nay có người phụ nữ nào đến gần chiếc xe đấy không?

“Nay là chủ nhật, chẳng ai đến công ti đâu sếp, ngoại trừ mấy người sếp dặn. Tôi thấy họ còn chẳng đến cạnh chiếc này.”

Nghe đến đấy Hàn Mạc Quân lập tức cúp máy, lấy xe phi đến công ti. Anh không tin! Cái vòng này anh tìm trên thị trường bao nhiêu năm chưa từng thấy bản thứ hai, không thể nào lại có hai cái giống nhau cùng xuất hiện một thời điểm.

Trừ khi đó là vòng đôi. Giả thuyết này không có khả năng xảy ra. Nguyệt Nhi và Bảo Tú không hề quen biết nhau từ trước, cũng chẳng có mối quan hệ gì giữa hai với gia đình.

Một lúc sau, Hàn Mạc Quân đứng lặng trước con xe đen đuôi 90 của mình. Cái vòng tay vẫn yên lặng nằm đó, lấp lánh phản xạ lại ánh sáng của chiếc đèn phi rọi thẳng vào trong. Bàn tay cần chiếc vòng kia bất giác run lên.

Hai chiếc giống nhau y đúc từ số hoa đến độ rộng của vòng. Cái khác biệt lớn nhất là chiếc lục lạc đính giữa. Chiếc vòng trong xe anh có một cái, màu xỉn hơn do tiếp xúc với không khí và mồ hôi tay. Cái của Bảo Tú màu sáng hơn, đường nét tỉ mỉ, sắc sảo hơn và nó đính hai quả lục lạc chứ không phải một như của Nguyệt Nhi.

Tức là không phải Bảo Tú lấy trộm vòng đó. Tại sao mình… mình đã nghĩ gì vậy? Từ ngày cưới nhau, cô ấy chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì. Bộ trang sức trong buổi tiệc trước tuy là mình bỏ tiền ra nhưng cô ấy không giữ nó mà cất vào hộp và để trên bàn làm việc của mình . Nó đắt mất 10 lần cái vòng này thì việc gì cô ấy phải lấy trộm nó. Vừa nãy, mình đã quá quắt với cô ấy chỉ vì một chiếc vòng của người yêu cũ. Không phải mày đã bỏ được Nhi rồi sao? Giờ thì sao?

Hàn Mạc Quân cười chua chát, lầm lũi bỏ ra xe quay về. Cậu bảo vệ ngu ngơ đứng đấy chẳng hiểu cái gì, thấy sếp về thì vội vàng tắt điện gara rồi ra phòng của mình.

Hàn Mạc Quân chần chừ không bước vào trong, loanh quanh ở ngoài sân thì bị tiểu Bảo trên tầng hai nhìn thấy liền chạy xuống kéo anh vào nhà. Không khí vẫn phảng phất mùi khét khiến anh khó chịu. Phẩy tay vài cái, anh cúi xuống thì thầm hỏi con:

- Nhà mình sao mà có mùi khét thế?

- Cha không biết ạ? Mẹ vừa đưa con cái này này.

Tiểu Bảo ngây ngô hỏi anh rồi lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, đưa cho anh xem. Một dòng chữ đen mềm mại, ngay ngắn nổi bật trên tờ giấy nhăn nheo: “Mẹ xin lỗi! Vừa nãy mẹ lỡ làm cháy đồ ăn nên nhà hơi có mùi khét. Tẹo là hết ngay, con cố chịu nhé!”.

Cái này chắc do anh rồi! Anh bắt đầu hành xử thô lỗ và ép cô đi đối chiếu chiếc vòng trong khi cô đang làm cơm và không thể tắt bếp. trong khoảng thời gian mình đến công ti rồi về nhà cũng đủ thời gian để mùi đã bay hết rồi. Sao giờ vẫn còn? Chẳng lẽ nó cháy lên lửa và cô ấy kịp thời vào ngăn chặn?

Ôi trời! Mình thật là…



Chợt anh nhìn thấy Bảo Tú âm trầm ngồi cạnh ở bàn ăn. Hàn Mạc Quân hơi ngập ngừng , áy náy đến cạnh cô. Anh vòng tay ôm cô thật chặt, hơi ngượng ngùng thì thầm bên tai Bảo Tú:

“Anh xin lỗi! Là anh quá đáng. Tâm trạng không tốt mà trách nhầm em, khiến em oan ức. Em…tha thứ cho anh lần này được không? Đừng giận anh nữa!”

Bảo Tú giật mình trước cái ôm của anh, dùng hết sức thoát khỏi vòng tay của Hàn Mạc Quân rồi sững lại vì câu nói đó. Cô im lặng, không nói không rằng, dứt quyết đứng lên đi ra chỗ khác, mặc anh “đu bám” trên người.

Anh chưa bao giờ như vậy cả. Từ trước giờ anh không quan tâm đến tâm trạng cô, sao giờ anh lại tỏ vẻ ăn năn, hối lỗi xin cô tha thứ? Anh biết mình đã quá khích thế nào rồi đúng không? Anh đã biết cô tổn thương đến cỡ nào rồi đúng không?

Ừ! Cô có thể hoàn toàn không mảy may suy nghĩ gì nếu cô và anh không có quan hệ vợ chồng. Một người chồng không tôn trọng người bạn đời của mình mà tôn trọng vật của người yêu cũ tặng rồi cũng vì cái đó mà gây hấn với nhau, thử hỏi anh ta có nên được tha thứ không?

Nhưng Hàn Mạc Quân cứ bám lấy Bảo Tú thế này thì rất phiền, cô sẽ chẳng làm được việc gì cả. Buộc cô phải thỏa hiệp. Cô viết ra tờ giấy là: “Chỉ có lần này thôi” rồi bỏ vào bàn ăn ngồi. Hàn Mạc Quân đọc xong thở phảo nhẹ nhõm. Anh hiểu. Câu này không có nghĩa là cô tha thứ cho anh hoàn toàn cũng như vẫn còn giận anh. Nhưng thế với anh là đủ rồi. Anh còn sợ là cô không đồng ý và đang nghĩ ra trò khác để dỗ cô.

Nhẹ nhàng đi vào bếp, Hàn Mạc Quân e dè hỏi: “Tối nay ta ăn gì vậy?” thì nhận được cái hất cằm của cô. Thấy Bảo Tú nhìn đi đâu đó, anh đưa mắt nhìn theo rồi tò mò đến gần. Cô vậy mà chỉ cho anh cái thùng rác, trong đó có mấy cái cục đen đen. Anh tinh ý đoán ra ngay là mấy miếng thịt bị cháy do anh gây ra. Nhưng anh không ngờ là nó đen đến mức đấy. Đúng lúc ấy Hàn Lương lại hỏi anh;

- Ba ơi, tối nay ăn gì vậy ba? Con đói rồi!

Anh thầm nghĩ:

“Thôi thì làm món khác vậy!”

“Ở ngoài còn miếng thịt giã đông dở, trong tủ thì chẳng còn gì ngoại trừ mấy quả cà chua và hai quả trứng gà.”

Hàn Mạc Quân cảm thán một hồi rồi nói với con:

- Nay nhà mình ra ngoài ăn một bữa được không?

- Đến quán lần trước được không ba? Cái quán ba đưa con đi lúc mẹ ở bệnh viện ý. Mẹ chưa được ăn ở đấy lần nào.

- Để lần sau đi con! Ta đi chỗ khác được không? Ra nhà hàng X gần Hồ Gươm đi. Ăn xong ra đấy đi dạo luôn được không?

Hai bố con vừa đi vừa thỏa hiệp với nhau, Bảo Tú lầm lũi khoác thêm cái áo rồi đóng cửa ra sau.