Hôn Nhân Không Lời

Chương 12




Mặc Duyên và Phó Hồng nghe thấy tiếng chạy trên cầu thang của tiểu Bảo thì giật mình đi ra. Hai người đứng từ dưới cầu thang nhìn lên đầy lo lắng. Rồi tiếng đóng cửa mạnh truyền từ trên đó xuống. Hai người nhìn nhau rồi bất giác nở nụ cười. Để tiểu Bảo nghe thấy cũng không phải xấu. Đằng nào Hàn Mạc Quân cũng phải ly dị với Bảo Tú, đến lúc đấy tiểu Bảo mà cứ quấn không rời thì mệt. Ghét trước hay sau cũng vậy thôi.

Một lúc sau, Mạc Duyên đang ngồi trong phòng khách thư giãn thì bỗng có tiếng cảnh báo nhỏ phát ra từ điện thoại. Nó kêu vài hồi bà cũng không buồn nhấc lên xem cho đến lần thứ 5, Mạc Duyên mới chán nản, tức giận cầm lên. Cảnh báo đó được truyền ra từ phòng Hàn Lương. Đây là hệ thống được cài sẵn trong phòng kết nối bluetooth với điện thoại. Nó cảm biến nhiệt độ trong phòng của tiểu Bảo.

Mạc Duyên vội vã chạy lên phòng tiểu Bảo, không quên cho người gọi Hàn Mạc Quân trở về. Bà mở cửa phòng không được đành tìm quản gia mở cửa bằng chìa dự phòng. Bà không muốn người thừa kế nhỏ có một chút sơ xuất nào. Bà không muốn mất cháu. Đúng lúc đó, cô hầu cũng thông báo cho bà đã gọi được cho anh.



Trước đó một tiếng đồng hồ, Hàn Mạc Quân ăn xong thì bỏ ra ngoài. Sài Gòn là chốn ăn chơi. Đến đây mà không vào bar là không được. Anh gọi một đám bạn ra bar Yacchi ngồi. Hai tay hai cô đang ưỡn ẹo, cố gắng rúc sâu vào lòng Hàn Mạc Quân, tay cũng không yên mà tự lần mò khắp nơi. Một cô bạo dạn tháo một chiếc cúc áo của anh, sợ anh không đồng ý nên không tháo tiếp. Anh chỉ cười với hành động của cô kia. Thấy thế, cô còn lại nhanh tay cởi tung chỗ cúc áo còn lại, cơ bụng sáu múi của anh lộ ra với làn da vàng bóng loáng. Hai cô cúi đầu, dí sát mặt vào bụng anh mà dụi. Tay thì mân mê chiếc khoá quần anh. Tuy không vui gì mấy nhưng Hàn Mạc Quân vẫn vui vẻ đáp trả bằng vài hành động nhỏ khiêu khích cơ thể họ. Bốn người bạn của anh cũng không kém. Họ còn cứ thế mà chơi ngay trước mặt bạn mình mà không chút xấu hổ nào. Mấy công tử nhà giàu cho đấy là điều bình thường và khá là khoái chí trước tiếng rên của hai cô nằm dưới mình. Trên bàn bừa bộn toàn chai với lọ ngổn ngang, trong phòng thì dày đặc mùi khói thuốc hảo hạng. Hàn Mạc Quân nhìn khung cảnh trong phòng. Anh đến đây giải sầu. Mà thật ra không phải. Anh muốn quên cái hình ảnh cô chật vật ngã trên sàn và cú tát đau điếng mà cô dành cho anh. Anh muốn quên hết tất cả, sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy thì anh sẽ trở lại. Trở lại một cuộc sống bình thường.

Một cú điện thoại đã phá tan bầu không khí đó. Hàn Mạc Quân nghe điện thoại xong thì tái mặt. Anh hất hai cô gái ra, vội nói với đám người kia mình về trước, tay ném một cái thẻ ngân hàng lên mặt bàn, rời đi. Anh mới đến đây giải khuây thôi mà, sao có thể xảy ra chuyện gì được. Anh phải kiểm chứng lời nói đó. Ở Hàn gia an toàn của tiểu Bảo gần như tuyệt đối rồi. Không ai có thể làm con anh bị thương hay gì cả.

Chiếc xe Mercedes phanh gấp ở cổng Hàn gia. Hàn Mạc Quân gấp gáp đi vào, chiếc áo vẫn chưa kịp cài, bay trong gió. Anh chạy lên phòng tiểu Bảo, Mạc Duyên vẫn sốt ruột đứng ngoài đợi quản gia mở cửa. Không nói một lời, Hàn Mạc Quân đạp thủng cửa, mở ra một lỗ vừa đủ tay thò vào mở từ trong. Hàn Lương nằm yên trên chiếc giường lộn xộn. Anh chưa kịp thở phào một hơi thì Hàn Lương bắt đầu lên cơn co giật. Người thằng bé quá nóng. Hàn Lương sốt co giật. Để con không bị cắn vào lưỡi, Hàn Mạc Quân một tay giữ người con, một tay cho vào miệng, chặn hai hàm răng cắn vào nhau. Vài giây sau bác sĩ đến. Ông ta đuổi hết mọi người ra, chỉ để mỗi Hàn Mạc Quân ở lại giúp ông.

30 phút sau, tiểu Bảo qua cơn nguy kịch. Ông bác sĩ thở hắt ra nhìn cháu họ mình đang bình yên ngủ trên giường. Ông tức giận đưa tay lên đấm Hàn Mạc Quân một cái. Từ mép anh chảy ra một thứ màu đỏ nóng nóng. Hàn Mạc Quân không nói gì, chỉ hằm hằm đứng bên giường nhìn con.



Đáng lẽ ra anh không nên bỏ con ở nhà còn mình thả ga với gái.

Ông bác sĩ già bỏ ra ngoài mặc kệ anh. Mạc Duyên biết cháu trai không sao thì thở phào, mời ông bác sĩ xuống uống nước. Ông bác sĩ này là Phó Hải- anh trai Phó Hồng, đồng thời là bác ruột của Hàn Mạc Quân. Ông cau có nói:

- May tôi sang kịp chứ để thêm vài phút nữa thằng bé ấy không qua khỏi rồi. Mấy người trông cháu kiểu gì vậy. Nó sốt hơn 40 độ mà không ai biết. Thế có chết không.

- Thế có để lại di chứng gì không anh?

- Có tôi thì không nhưng gặp ông khác thì có. Chỉ vài phút nữa thôi, chữa được nhưng não bộ nó sẽ ảnh hưởng, kém phát triển. Tiếp theo bà cũng biết rồi đó.

- Kém phát triển à? Thế cháu em?

- Cháu em không phải cháu tôi à? Đấy chỉ là trường hợp không có tôi.

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa là ngừng, Phó Hải lấy cớ ra về. Ông đã chuyền nước cho thằng bé rồi, một lúc nữa sang rút kim ra là được.