Vài năm trước, Từ Ninh Hi không rõ là bao lâu nữa.
Lúc đấy cô vẫn đang đi làm để trả nợ, số tiền đó quá lớn nên cô làm rất nhiều công việc.
Ban ngày đi phụ việc ở quán ăn, đến tối thì làm phục vụ ở nhà hàng, Từ Ninh Hi lúc đó như cổ máy vậy, cô cứ chạy lui chạy tới, chỉ biết cắm đầu mà làm việc thôi.
Khi thấy Kim Long Thành hay lui tới nhà hàng cô làm, không biết sao người đàn ông này để ý đến cô, anh dần trở thành khách quen, cô cũng ấn tượng người đàn ông này.
Có một lần, cô mệt mỏi, cô cảm thấy bế tắc vá áp lực làm sao, cuối cùng không chịu được mà đứng sau nhà hàng khóc lớn, cũng không biết Kim Long Thành từ đâu ra đi đến, anh đã vỗ về cô rồi tiếp thêm cho cô động lực.
Những lời anh nói khi ấy giống như lúc nãy vậy.
Bây giờ cô đã nhớ ra rồi, lúc đấy là những ngày tháng cực khổ của cô, cô không muốn nhớ lại, chính vì thế lúc gặp anh cô không nhận ra Kim Long Thành là ai.
"Tôi đã tìm em rất lâu đấy."
"Từ khi em nghỉ việc..." Kim Long Thành nói.
Từ Ninh Hi nhìn anh: "Anh tìm tôi?"
"Ừm, lúc đấy tôi thích em, không ngờ được gặp lại em thì em kết hôn rồi." Kim Long Thành bĩnh tĩnh đáp.
"Thích tôi? Lúc đấy...tôi có gì cho anh thích chứ?" Từ Ninh Hi lắc đầu thở dài.
Cô cứ nghĩ mình sẽ làm việc ở đó suốt đời cơ, nhưng cuối cùng là chịu không nổi nên đã bỏ trốn, cô cũng không tin là Kim Long Thành vẫn nhớ đến mình, đã lâu như vậy rồi.
Kim Long Thành nhìn bịch đồ của mình, anh lấy lon nước ra mở rồi đưa cho cô.
"Tôi...thích em là thật đấy."
Lúc đấy anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, để rồi khi anh gặp cô, hình ảnh cô gái nhỏ bận rộn với công việc của mình, không biết sao nó đã thu hút sự chú ý của anh.
Kim Long Thành dần sinh ra thói quen ấy, anh đã để mắt đến cô nhiều hơn, rồi phải lòng Từ Ninh Hi từ lúc nào không hay.
"Đó chỉ là ngẫu hứng thôi."
"Anh và Tạ Như Phương...cả hai là bạn tình sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
"Khụ..." Kim Long Thành nghe xong liền sặc nước, con mẹ nó chứ anh đang uống nước đấy.
"Em...em..."
Sao cô có thể điều tra được chuyện riêng của anh chứ? Cứ nghĩ tìm ra lai lịch của Tạ Như Phương là thần kì lắm rồi, đến cả chuyện của anh cô cũng biết, người đứng sau giúp cho Từ Ninh Hi làm chuyện này cũng quá lợi hại rồi.
"Anh vốn không thích tôi đâu, chỉ là cảm xúc nhất thời đâu."
"Tôi nói thật đấy."
"Anh...nên lắng nghe con tim của mình đi." Từ Ninh Hi đứng dậy cúi đầu chào anh.
"Tôi xin phép về trước."
Có lẽ từ nãy đến giờ Tạ Như Phương đã thu dọn đồ rồi rời đi rồi.
Kim Long Thành ngồi đơ ra đó, vốn định đến an ủi cô, cuối cùng bị cô nói đến rơi vào trầm tư luôn.
Từ Ninh Hi...xem ra tôi đánh giá thấp em rồi.
...
Cô lên nhà, Từ Ninh Hi đẩy cửa đi vào thì thấy anh đã về.
"Anh về..."
Mộ Dương lao đến, anh kích động đẩy cô vào tường.
"Từ Ninh Hi...sao em có những thông tin này?" Mộ Dương cầm xấp tài liệu của cô lên rồi hỏi.
Lai lịch của Tạ Như Phương, chuyện của Tạ Nhu Nhi, cả việc cô ta qua lại với Kim Long Thành đều có đủ.
Mộ Dương vốn không thể tìm ra chút manh mối, anh không ngờ vợ mình sau lưng lại nắm đủ thông tin trong tay như thế này.
"Dương...em đau..."
"Em...Từ Ninh Hi, ở sau lưng tôi em đang lén lút làm chuyện gì? Lai lịch của cô ta không dễ điều tra, cả tôi cũng không thể tìm được, sao em lại...em có người chống lưng ở sau lưng?" Anh nắm lấy vai cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi nhăn mặt: "Dương?"
"Từ Ninh Hi em giấu tôi? Em giấu tôi cái gì nữa? Em nói đi?"
"Anh giấu em được...chẳng lẽ em không giấu anh chuyện của mình được?" Cô đẩy anh ra rồi bảo.
"Từ Ninh Hi...em..."
"Em đúng là không ai nương tựa, nhưng em có quyền biết được mọi chuyện mà anh và chị ta đang giấu em."
"Dương...anh biết rõ chị ta đến giết em nhưng vẫn giấu em, vẫn giữ chị ta ở lại đây...anh...anh đang nghĩ gì vậy chứ?" Cô hỏi anh rồi ngồi thấp người xuống nhặt giấy tờ rơi trên đất lên.
Mộ Dương im lặng.
"Từ đầu...đều là giả dối phải không?"
"Chị ấy muốn giết em nên mới tiếp cận em, đối xử tốt với em."
"Còn anh đối xử dịu dàng, quan tâm em...chỉ vì đứa con đầu lòng của chúng ta đã mất.
Có phải trước đây có người đột nhập vào nhà...người đó cũng muốn lấy mạng em phải không? Sau đó anh đã có đoạn ghi âm đó, biết được chuyện anh cảm thấy có lỗi nên mới ở bên cạnh em chăm sóc cho em."
"Dương, có lẽ từ đầu anh không có tình cảm với em, anh chỉ thương hại em, cảm thấy tội lỗi vì để đứa nhỏ đó mất thôi."
"Dương..." Hai mắt cô ngấn lệ ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Anh có bao giờ tự hỏi...anh có yêu em không?"
Mộ Dương im lặng, anh nhìn cô.
"Anh không hề tin tưởng em, anh vẫn đề phòng em nhiều thứ lắm."
"Dương...chúng ta vẫn nên quay về cuộc sống trước đây tốt hơn.
Anh không để mắt đến em, em cũng sẽ không màn đến anh nữa."
"Nếu được...chúng ta li hôn đi."
"Từ Ninh Hi...nghe...nghe anh nói..."
Từ Ninh Hi đứng dậy: "Có lẽ người như em cả đời cũng không có ai bên cạnh, không ai thật sự yêu thương em."
Lúc được nhận nuôi và bây giờ đều như nhau cả, tất cả chỉ là lừa dối, giả tạo, một chút thật lòng với cô cũng không có.
Haha...có lẽ trong mắt họ cô chỉ là một món đồ rẻ tiền mà thôi..