Cũng may tài xế Mộ Dương sắp xếp cho cô đã tan làm sớm, Từ Ninh Hi đi bộ đến chỗ điện thoại công cộng, cô dùng nó liên lạc với số điện thoại được in trên tấm danh thiếp đấy.
Từ Ninh Hi hồi hộp chờ đợi người kia bắt máy.
[Xin chào?]
"..."
[Ai vậy?]
"Tôi...là Từ Ninh Hi.
Chú...chú có nhớ tôi không?" Cô lấp bấp hỏi.
[Con cần gì sao?]
"Chú...chú từng nói với tôi nếu cần gì hãy gọi cho chú, chú sẽ giúp tôi phải không?"
[Phải, chỉ cần con muốn.]
"Vậy...con muốn..."
[Ngày mai gặp nhé? Bây giờ trễ rồi nói chuyện qua điện thoại không tiện đâu.]
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, trễ thật rồi.
"Ừm, hẹn chú ngày mai tại..." Từ Ninh Hi đứng đó nói địa chỉ cho người đàn ông kia nghe.
[Ta sẽ đến.]
"Cảm ơn chú." Nói xong cô cúp máy, Từ Ninh Hi bỏ điện thoại xuống, cô bỏ lại tấm danh thiếp vào túi áo, Từ Ninh Hi tính đi về thì nhớ ra gì đó.
Cô cầm cái thẻ trên tay chạy đến cây rút tiền gần đó, Từ Ninh Hi kiểm tra số tiền bên trong.
Nhìn những con số 0 mà cô giật mình, Từ Ninh Hi không thể tin được người đàn ông đó vẫn đều đặn chuyển tiền vào trong đây, mặc dù biết rõ cô không hề dùng đến một đồng.
"Chú ta..." Từ Ninh Hi rút chiếc thẻ lại, cô bỏ vào túi áo rồi quay ra.
Người đàn ông đó cô không biết là ai, từ khi cô rời khỏi cô nhi viện và được nhận nuôi, ông ấy đã xuất hiện trước mặt cô.
Ông ấy chỉ đưa cho cô một chiếc thẻ và tấm danh thiếp của mình, bảo với cô rằng mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào trong đấy, mật khẩu chính là ngày cô được cô nhi viện tìm thấy.
Cô không biết tại sao ông ta lại biết được ngày cô bị bỏ rơi, cũng không rõ ông ấy là ai, nhưng số tiền đó bao năm qua cô không hề động đến mặc dù bản thân khi gánh món nợ khổng lồ đó rất cần tiền.
Cô không rõ về ông ta, Từ Ninh Hi hoàn toàn cảnh giác không dám sử dụng đến.
Ngoài tiền ra, ông ấy cũng nói rằng nếu cần gì hãy cứ liên lạc cho ông ấy, ông sẽ giúp cô bằng mọi cách.
Đã lâu lắm rồi...cô không ngờ người đàn ông đó vẫn chờ cô liên lạc.
Nếu nói thì ông ta bằng tuổi ba cô đấy, cô cũng không nhớ rõ gương mặt ông ấy sao nữa, chỉ là...cô muốn nhờ ông ấy gíup chuyện này mà thôi.
Cô biết Tạ Như Phương và Mộ Dương lén lút làm gì đó sau lưng mình, họ cũng giấu cô chuyện gì nữa.
Việc có người đột nhập vào nhà, cây bút ghi âm của cô bị lấy mất, Mộ Dương cũng từng nói anh sớm đã biết chuyện cô sảy thai trước đó, điều đó chứng tỏ rằng anh đã có đoạn ghi âm đó, vốn cô dùng nó như một lá thư tuyệt mệnh nếu như Từ Ninh Hi không may xảy ra chuyện, không ngờ lại bị người khác lấy đi.
"Anh ấy biết chuyện đó...nên mới thay đổi thái độ với mình sao?"
Từ đầu Mộ Dương ân hận và dằn vặt bản thân vì đứa nhỏ thôi? Từ Ninh Hi nắm chặt áo, chắc không đâu, hiện tại anh...anh đối xử với cô rất tốt mà.
Cô thở dài, kéo áo lại rồi bước tiếp về nhà, không hiểu sao lại đi vào siêu thị nhỏ, cô muốn mua dưa hấu.
Từ Ninh Hi bước vào trong, cô đứng đó xem kĩ từng trái dưa hấu để lựa.
Tạ Phong đứng gần đó, anh kéo nón của mình xuống để che mặt, không ngờ lại gặp cô ở đây đó.
"Bằng." Anh nói nhỏ, nhìn Từ Ninh Hi rồi cười.
Từ Ninh Hi cảm thấy có gì đó sau lưng mình, cô ôm quả dưa trên tay rồi quay đầu lại, Tạ Phong vội quay đi, con bé này sao lại...
Cô đưa ánh mắt phán xét nhìn về phía Tạ Phong, ban đêm còn đội nón che mặt vậy, nhìn cứ như bi3n thái vậy.
"Nên về nhà sớm thôi." Cô ôm dưa hấu lên rồi ra ngoài thanh toán, nhanh chân chạy đi, còn không quên quay đầu lại xem có ai theo đuôi mình không.
Tạ Phong cầm đồ của mình ra ngoài, anh đứng dựa cửa rồi bật cười.
Từ Ninh Hi...nhìn cô cũng đáng yêu thật đấy.
Tạ Phong lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tạ Như Phương.
"Về nhà chưa? Lần sau đừng uống say như vậy đấy."
"Ba còn đợi hai anh em mình về."
Tạ Phong bấm gửi đi rồi bỏ điện thoại vào túi, đứa em gái này khiến anh không yên tâm chút nào.
...
Từ Ninh Hi mang đồ về nhà, cô đẩy cửa bước vào thì thấy Mộ Dương đã về.
"Dọa...dọa chết em rồi." Cô đứng lại nói..
"Tối rồi em còn..." Mộ Dương đứng dậy thì thấy trên tay cô đang ôm dưa hấu.
"Em...đi mua dưa hấu." Cô nhìn anh.
Mộ Dương nhìn bộ dạng làm nũng của cô cũng không thể buông lời trách móc nữa, anh cầm lấy bịch đồ rồi đem vào bếp giúp cô.
"Em muốn ăn có thể gọi cho tôi mà?" Anh đi ra ngoài xem cô có bị gì không rồi nói.
Từ Ninh Hi lắc đầu: "Em tự đi được."
"Rồi rồi, nghe theo em hết." Mộ Dương đáp, anh chỉ biết bất lực xoa đầu cô mà thôi.
"Dương." Từ Ninh Hi lao đến ôm anh.
"Sao vậy?"
"Em..."
"Không có gì." Cô vùi đầu vào lòng anh.
Mộ Dương đưa tay bế cô lên: "Em...đang câu dẫn tôi đó à?"
"Thì sao? Anh không thích em sao?"
"Sao không chứ? Em đã mời rồi tôi phải ăn thôi."
"Mèo nhỏ."