Tạ Như Phương nghe bên ngoài náo nhiệt liền ra xem có chuyện gì, bỗng cô khựng lại khi nhìn thấy Kim Long Thành đứng đó.
"Anh..."
"Rất vui làm quen ạ." Từ Ninh Hi cúi đầu chào anh rồi nói.
Kim Long Thành cười lại với cô: "Vậy...tôi nên vào nhà nhé?"
Tạ Như Phương và Mộ Dương cau mày, trực giác của họ muốn mách bảo rằng...chuyện này không hề đơn giản.
Cái tên trước mắt này là Kim Long Thành, đã 32 tuổi vẫn chưa chịu kết hôn, bề ngoài nhìn hòa đồng thân thiện như vậy đấy...nhưng trên thương trường ai mà không khiếp sợ cái tên của anh ta.
Cả Mộ Dương còn phải lùi vài bước trước anh ta, bất thình lình giờ lại thành hàng xóm của nhau.
Tuy đây là khu chung cư cao cấp, khu dành cho người giàu đi nữa...người như Kim Long Thành thật sự muốn ở đây sao?
Sao anh ta lại dọn đến đây? Tạ Như Phương nhớ rằng nhà đó vốn đã có người ở, sao bây giờ thành Kim Long Thành chứ? Anh ta cần cái gì ở đây?
Cô ngẩng đầu lên nhìn Từ Ninh Hi, Mộ Dương nắm lấy tay kéo cô vào nhà.
Tạ Như Phương biết không tiện, cô đành đóng cửa lại.
"Em quen biết anh ta sao?" Mộ Dương nắm lấy hai vai cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi lắc đầu.
"Em không...sáng nay em không cẩn thận va phải anh ấy thôi..." Từ Ninh Hi lấp bấp, sao anh kích động vậy chứ?
Mộ Dương lúc này mới nới lỏng tay ra, phải rồi, cô làm sao quen biết được Kim Long Thành chứ.
Nhưng mà...anh có cảm giác người đàn ông đó đang nhắm vào cô vậy.
Ánh mắt anh ta nhìn cô không đơn giản chút nào cả.
"Dương, sao vậy anh?"
"Em tránh xa anh ta một chút, tốt nhất là đừng đến gần." Tạ Như Phương lên tiếng.
"Sao vậy ạ?"
"Anh ta không đơn giản đâu." Cô mỉm cười nhìn Từ Ninh Hi nói.
"Em và anh ta không quen biết, anh ấy định hại em sao?" Cô nghiêng đầu.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, em chỉ cần tránh xa anh ta chút." Tạ Như Phương nói.
"Cô ấy nói đúng, em tránh xa anh ta ra." Mộ Dương khó chịu tiếp lời.
Từ Ninh Hi không hiểu, cô không biết người đàn ông đó là ai nữa, nhưng sao cả hai đều rất đề phòng anh ta vậy.
"Anh ta là ai vậy?"
"Kim Long Thành, người không nên lại gần." Mộ Dương nói.
"Đừng có cọc cằn với em ấy nữa, em ấy làm gì biết mấy chuyện này chứ." Tạ Như Phương quay sang quát anh.
Coi cái mặt thái độ đó kìa.
Mộ Dương nhìn cả hai, cuối cùng là thở dài quay người về phòng.
Cô đứng đơ ra đó, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì để anh giận dỗi như vậy.
...
Khuya.
Từ Ninh Hi chui vào trong chăn, cô bật điện thoại lên xem Kim Long Thành là ai.
Cô thử tra trên mạng, không ngờ lại ra lý lịch của anh ta.
"Người như anh ta sao mình quen biết được chứ?" Cô tự hỏi.
Kim tổng sao? Cái tập đoàn lớn đó à? Cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có quen biết Kim Long Thành đó.
Bất ngờ chăn của cô bị kéo ra, Mộ Dương thấy cô đang lén lút bấm điện thoại thì không vui.
"Anh...xong việc rồi hả?"
"Em chưa ngủ à?" Anh ngồi xuống hỏi.
"Đang xem gì vậy?"
"Em...chỉ tò mò chút thôi." Cô đáp.
"Kim Long Thành sao?"
Cô gật đầu: "Anh ta...ghê gớm thật đó."
Mộ Dương nghe xong bật cười, cô đúng là ngây thơ mà.
"Người có địa vị thấp hèn như em sao quen biết anh ta được chứ, anh đừng nghĩ nhiều." Cô bỏ điện thoại ra rồi ôm lấy tay anh làm nũng.
"Thấp cái gì chứ? Em là Mộ thiếu phu nhân đó, không được hạ thấp bản thân như vậy biết chưa?" Mộ Dương xoay người lên giường nằm cạnh cô.
"Em biết rồi." Cô vùi đầu vào lòng anh.
"Em chỉ có anh thôi Dương." Cô nói nhỏ.
Mộ Dương vỗ về cô, có lẽ anh nhạy cảm quá rồi, nghĩ lung tung rồi làm cô buồn như thế này.
Ninh Hi làm gì cũng nói anh biết mà, sao có chuyện cô gạt anh chứ.
"Ngủ thôi em."
...
Kim Long Thành nằm dài trên sofa, anh thở dài một hơi rồi nhìn đồng hồ.
"Chắc cô ấy ngủ rồi." Anh tự nói chuyện một mình.
Cạch
Tạ Như Phương bất ngờ xuất hiện, cô đưa súng về phía anh: "Kim tổng, lâu rồi không gặp."
"Cô trèo ban công vào à?" Kim Long Thành bình tĩnh hỏi.
"Chứ đi cửa trước được sao?" Tạ Như Phương hỏi lại anh.
"Bất ngờ thật đó, không ngờ người như cô lại chịu làm giúp việc cho Mộ Dương."
"Tôi không làm thuê cho anh ta, tôi chỉ muốn chăm sóc Từ Ninh Hi." Tạ Như Phương buông súng xuống, cô lại sofa ngồi rồi tiện tay rót rượu trên bàn.
"Anh đến đây là vì gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
"Chỉ là dọn nhà thôi, thay đổi không khí ấy mà." Kim Long Thành bình tĩnh đáp.
"Tôi làm việc cho anh bao lâu nay, không lẽ tôi không hiểu anh sao?" Tạ Như Phương nghiêng đầu cười.
"Cô...thật là..."
"Tôi à...tự dưng có nhã hứng...muốn cướp vợ người ta." Kim Long Thành mỉm cười.
Xoảng
Li rượu trên tay Tạ Như Phương rớt xuống.
"Kim tổng, phụ nữ ở ngoài kia rất nhiều, ai cũng được trừ con bé ra." Tạ Như Phương đưa ra lời cảnh cáo.
"Không thích."
"Tôi chỉ thích Từ Ninh Hi."
"Ô."
"Tôi còn tưởng anh thích đàn ông."
"Cô!"
"Kim tổng, Từ Ninh Hi không thích hợp với anh đâu." Cô nói thêm.
"Vậy thích hợp với Mộ Dương à?"
"Đúng rồi, vì em ấy thích Mộ Dương."
"..."
Hết cứu.