Hôn Nhân Không Hạnh Phúc

Chương 37: 37: Là Cô Bé Đó






Ngày hôm sau.

Mộ Tinh đã về nhà từ sớm, trước khi đi cũng không quên làm bữa sáng cho cả nhà.



Từ Ninh Hi ngủ dậy thì bất ngờ, cô không nghĩ Mộ Tinh lại chịu vào bếp làm mấy chuyện này đấy.



Mộ Dương thấy em gái đã trưởng thành hơn thì cũng yên tâm phần nào rồi, anh ăn sáng xong thì đi làm, dặn cô ở nhà nếu có chuyện gì hãy báo cho mình ngay.

Tạ Như Phương hôm nay cũng có việc ra ngoài, vừa ăn sáng xong liền đi ngay.



Cuối cùng chỉ có Từ Ninh Hi ở nhà một mình.

Cô nằm trên sofa thở dài, cuối cùng còn mình cô, ai cũng có việc riêng rồi bận rộn ra ngoài, còn cô không biết nên làm gì đây.

Từ Ninh Hi ngồi dậy, cô muốn làm bữa trưa rồi đem đến công ty cho anh quá.



Đân đo một hồi cuối cùng cô cũng đứng lên, bước vào bếp lục lọi nấu đồ ăn cho anh.

...

Loay hoay cả buổi cũng xong, thấy sắp đến giờ cô vội thu dọn rồi ra khỏi nhà.





Từ Ninh Hi choàng khăn Tạ Như Phương tặng mình, cô rời khỏi khu chung cư của mình rồi bắt xe đến đó.

Cô vẫn như thói quen cũ là ngồi xe buýt đến Mộ thị.



Ngồi trên xe, cô ôm túi đựng cơm của anh rồi cười, lần này anh sẽ ăn bữa trưa cô nấu rồi.


Xe buýt dừng lại, Từ Ninh Hi xuống xe, đi bộ vài trăm mét nữa sẽ đến Mộ thị.



Cô vừa đi vừa ngân nga như một đứa trẻ, cuối cùng lại không chú ý mà va vào một người đàn ông.

"Ui..."

Người đàn ông kia nhanh tay đưa tay ra giữ lấy cô.

"Có sao không?" Anh nhìn cô hỏi.

"À không sao, tôi xin lỗi, tôi vô ý quá." Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nói.


"Giám đốc..."

"Anh có sao không?" Từ Ninh Hi hỏi anh ta.

"À tôi không sao." Anh ta buông tay ra rồi nói.

"Vậy, cho tôi xin lỗi nhé." Từ Ninh Hi cúi thấp người xuống.

"Tôi xin phép." Nói xong cô lướt qua người đàn ông đó rồi đi tiếp.

Người kia vẫn đứng đơ ra, thư kí đứng bên cạnh cũng đơ theo.

"Giám đốc...chủ tịch..."

"Tìm thấy rồi." Anh nói.

"Hả?"

"Cô bé đó...là cô bé đó..." Kim Long Thành kích động nói.

Thư kí vội quay đầu lại nhìn nhưng Từ Ninh Hi vốn đã đi xa, cô gái đó...là cô bé mà Kim tổng tìm kiếm bao năm qua sao?

"Là cô bé đó, chắc chắn là em ấy." Kim Long Thành nói.

"Cô ấy không nhớ giám đốc sao?" Thư kí hỏi anh.

Kim Long Thành nghe xong thì đơ ra, phải rồi, cô không có chút ấn tượng gì về anh sao? Đã lâu vậy rồi...cô quên anh cũng phải.


"Sao mà...nhớ được chứ."

...

Từ Ninh Hi bước vào trong, nhân viên thấy cô liền chạy ra tiếp đón, bọn họ nhanh chóng đưa cô lên phòng làm việc của Mộ Dương.



"Vào đi." Mộ Dương lên tiếng.

Cô đẩy cửa đi vào.

"Dương, anh ăn cơm chưa?" Cô đứng ngoài hỏi anh.

Nghe giọng của cô anh liền ngẩng đầu lên, Mộ Dương vội đứng dậy đi đến chỗ vợ mình.

"Hi." Anh nắm lấy tay cô kéo vào trong.

Tay lạnh quá, lại ra ngoài không chịu mặc đủ áo ấm và mang bao tay rồi.

"Sao em đến đây?" Anh để cô ngồi xuống rồi quay đi pha trà nóng cho cô

"Em sợ anh đói, em mang bữa trưa đến." Cô đặt hộp cơm lên rồi bảo.

"Em đó, tay lạnh hết rồi." Anh đi đến đưa li trà cho cô.

"Không sao hết, em không sao." Từ Ninh Hi nhìn anh cười.


"Cái gì mà không sao chứ?" Mộ Dương ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em chỉ sợ anh bỏ bữa và đói thôi." Cô uống một ngụm trà rồi bảo.

"Em đến đây bằng gì vậy?" Mộ Dương đưa tay chỉnh lại tóc cho cô.

Anh nhìn cô.

"Xe buýt."

Anh nghe xong thì khựng lại.

"Sao em không bắt taxi?" Anh nghiêng đầu, nếu đi xe buýt cô phải đi bộ vài trăm mét nữa mới đến được đây đó.


"Tốn kém lắm, em không quen vậy đâu." Từ Ninh Hi mở hộp cơm ra rồi bảo.

"Nhưng mà..."

"Em tiết kiệm quen rồi, thói quen thói quen ấy mà."



"Nào mau ăn đi kẻo nguội, em muốn thấy anh ăn trưa đó." Cô bĩu môi bảo.

"Em rất lo cho anh."

Mộ Dương phì cười: "Sợ tôi bỏ bữa sao?"

"Phải rồi, anh còn đau dạ dày nữa, trước đây uống nhiều rượu như vậy sao mà..."

Nói đến rượu mới nhớ, gần đây cô không thấy anh hút thuốc hay uống rượu trước mặt cô nữa.

"Anh...gần đây sao lại..."

"Vì em, tôi sẽ cố gắng bỏ rượu và thuốc." Anh nhìn cô cười.

"Nhưng mà..."

"Không phải mỗi lần tôi hút thuốc em đều ho rất nhiều sao?" Mộ Dương bảo.

Trước đây lúc mới kết hôn vậy, anh hút thuốc rất nhiều, nhiều lần ở chung với anh cô khó chịu và ho liên tục, nhưng anh làm gì để tâm đ ến sức khỏe của cô chứ.



Bây giờ thì khác, anh không muốn tổn thương cô hay để cô chịu thiệt thòi nữa.

"Em không thích mùi thuốc lá thôi, đừng vì em mà..."

"Là vì em cả, vì em, vì sức khỏe của em và tôi."

"Chỉ như vậy là đủ rồi.".