Thế là lần đi nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ chỉ có Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh, không như dự tính ban đầu. Thế nhưng, trông cả hai cũng không ‘ miễn cưỡng ’ lắm, suốt ba ngày qua tung tăng tham quan khắp nơi ở đây, lúc nào cũng vui vẻ hào hứng.
Hôm nay, cả hai quyết định tắm biển, nhưng đối với Triều Anh đó chỉ là phụ và chụp ảnh mới là chính.
Sau ba ngày phấn khởi thì hiện tại sắc mặt Doãn Đức Vịnh không được thoải mái cho lắm, trông rất quạu quọ và khó chịu, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ bộ bikini mà Phương Triều Anh đang mặc.
“ Anh vừa mất tiền hả? ”
“ Tôi không thích bơi lội. ”
Triều Anh làm mặt dễ thương, bàn tay nắm lấy cánh tay anh đung đua, giọng điệu nhẹ nhàng như đang năn nỉ, thiết tha cất lên:
“ Trời nắng đẹp như thế, tôi cũng tốn tiền mua bộ bikini này, không bơi lội và chụp ảnh thì thực sự quá phí, đúng không? ”
“ Chụp ảnh? ”
Doãn Đức Vịnh gằn giọng hỏi lại, sắc mặt như rất kinh ngạc xen lẫn chút bực tức không hề hài lòng.
“ Tất nhiên, phải chụp ảnh check in ở khách sạn này chứ! ”
Phương Triều Anh cũng biết ngại ngùng trước Doãn Đức Vịnh, nhưng việc bơi lội mặc bikini là hết sức bình thường, nên không thấy quá xấu hổ khi bị lộ da thịt quá nhiều.
Chỉ là, sắc mặt của Doãn Đức Vịnh hiện tại vẫn chưa thể giãn ra, nhăn nhó cáu kỉnh, mặc dù chẳng liên quan gì đến anh. Và rồi, kết cục Phương Triều Anh chán ghét lườm nguýt buông bỏ bàn tay, hờn giận cáu gắt lên tiếng:
“ Anh không chịu chụp giúp thì thôi, tôi nhờ người khác cũng được vậy. ”
Thế là, Phương Triều Anh mang theo điện thoại quay ngoắt bỏ đi, tiến ra bể bơi vô cực ngoài trời của khách sạn tại Thụy Sĩ.
“ Triều Anh! Triều Anh! Tôi có nói là không chụp cho em không? ”
Phương Triều Anh nhoẻn miệng xoay người trở lại, mỉm cười vui sướng nhìn đối phương, sau đó chạy đến lôi kéo Doãn Đức Vịnh đi nhanh hơn nữa.
Tuy nhiên, nụ cười trên môi Triều Anh không được quá lâu, sau gần mười phút tạo dáng để chụp ảnh thì cô xem lại thành quả, có điều càng lướt xem sắc mặt cô càng biến đổi, đến tấm cuối cùng lập tức quát lên:
“ Anh có lương tâm không vậy Doãn Đức Vịnh? Tôi tạo dáng đứng mỏi cả chân, còn anh chụp ảnh chỉ lấy từ cổ trở lên thôi. ”
“ Vấn đề là dáng em không được đẹp, thế lấy làm gì? ”
Phương Triều Anh nghiến răng tức muốn phát điên, đưa tay đánh thùm thụp vào người của Doãn Đức Vịnh cho hả giận, cất tiếng:
“ Vấn đề nằm ở con mắt của anh á, anh tốt nhất nên khám đi. ”
Doãn Đức Vịnh nhanh chóng giữ tay Triều Anh lại, nhưng cô lập tức vung ra tiếp tục trừng mắt, nói:
“ Tôi nhờ người khác, không thèm nhờ anh! ”
Lần này không phải hăm dọa, Triều Anh sau đó xoay đi nơi khác như đang tìm kiếm. Thế là, anh hốt hoảng vội vàng giật lại điện thoại từ tay cô, lên tiếng:
“ Tôi sẽ chụp nghiêm túc, em tạo dáng lại đi. ”
“ Không tin, trả lại đây! ”
Phương Triều Anh càng nhảy lên giành lấy, thì Doãn Đức Vịnh càng đưa điện thoại lên cao và về phía sau như không cho cô cơ hội, khó chịu nói:
“ Khi nãy là tôi trêu em thôi, mau lên, em mất thời gian quá! ”
...----------------...
Sau khi ăn tối, cả hai đi dạo trên con đường tuyệt đẹp, Thụy Sĩ là lần đầu tiên Phương Triều Anh được đến, nên cảm thấy vô cùng thích thú và tò mò nhiều thứ.
Lúc này, Doãn Đức Vịnh và Triều Anh sánh bước ngang hàng với nhau, mu bàn tay đôi khi đụng chạm, có một điều là cả hai ai cũng muốn nắm nhưng lại chẳng đủ cam đảm, và người đáng trách chính là anh.
“ Em từng thích ai chưa? ”
Phương Triều Anh nhất thời bối rối, quay sang khe khẽ nhìn anh, trả lời:
“ Tất nhiên là có, nhưng mà... ”
Hình như là Triều Anh cô lỡ thích anh rồi, nhưng liệu anh có thích cô không hay trong lòng vẫn còn hình bóng của Thái Đình?
“ Nhưng mà gì? ”
Phương Triều Anh cười gượng, sắc mặt có chút buồn buồn, tiếp tục trả lời:
“ Ờ, là có thích thôi...còn anh? ”
Và rồi, Doãn Đức Vịnh nhìn xuống, bàn tay bất giác siết chặt để lấy sự can đảm, trong đôi mắt thấy rõ sự đấu tranh và phân vân.
Thực ra anh đã biết mình có tình cảm đặc biệt với Triều Anh cô, nhưng liệu nếu anh nói ra, cô đồng ý xây dựng gia đình nghiêm túc hay sẽ giữ khoảng cách với anh đây?
Nếu là giữ khoảng cách, thì thà là anh cứ giấu giếm trong lòng, để được vui vẻ cùng cô.
“ Thực ra...tôi...tôi... ”
Reng...reng...reng...
Điện thoại Phương Triều Anh trùng hợp reo vang, cắt đứt ngay ý định của Doãn Đức Vịnh, phải xoay sang nơi khác tự mình điều chỉnh bình tĩnh trở lại.
“ Tớ nghe. ”
Chỉ là Lạc Yến Dung nhìn thấy hình ảnh, thế nên gọi điện trêu chọc cô một tí. Cô ấy nào biết rằng, mình đã phá vỡ khoảnh khắc quan trọng của một đôi vợ chồng ‘ hợp đồng ’.
Sau đó, Phương Triều Anh cúp máy, lưỡng lự một chút rồi ngại ngùng nhìn lên Doãn Đức Vịnh, hỏi lại:
“ Thực ra...là sao chứ? ”
“ Cũng như em thôi! ”
Thế nhưng, Phương Triều Anh nhất quyết gặn hỏi đến cùng, ánh mắt ngập tràn lo lắng và căng thẳng, cất tiếng:
“ Người anh thích không thích anh hả? ”
“ Cứ cho là như vậy đi. ”
“ Là sao chứ? Anh nói rõ hơn đi. ”
Doãn Đức Vịnh lắc đầu, đôi chân thon dài cố tình sải bước nhanh hơn về phía trước để lãng tránh những câu hỏi của Triều Anh.
Có lẽ, thời điểm này chưa thực sự thích hợp để bày tỏ tình cảm...