Hơn hai giờ sáng, cô dâu và chú rể tan tiệc trở về, trông ai cũng đều vô cùng mệt mỏi. Vốn dĩ là ngày vui, hạnh phúc nhất của mình, nhưng sắc mặt cả hai chẳng ai thể hiện điều đó.
Đúng, Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh căn bản kết hôn không phải là kết quả cho một tình yêu sâu đậm, mà cuộc hôn nhân này là miễn cưỡng chấp nhận. Thế nên, họ đã lén lút thỏa thuận và lập ra bản hợp đồng hôn nhân đối phó với gia đình.
“ Này, Triều Anh, tôi vào trước. ”
“ Anh là đàn ông, anh nhường tôi thay đồ trước đi, tôi đã mệt lắm rồi. ”
Lúc này, Phương Triều Anh và Doãn Đức Vịnh giằng co lôi kéo với nhau ở ngay trước cửa phòng tắm, tranh chấp về việc sử dụng phòng tắm.
“ Nhưng phòng của tôi, hơn hết là khi nãy tôi giúp em uống rất nhiều rượu. ”
“ Tôi la lên cho mẹ nghe thấy đấy, xem lúc đó anh giải thích thế nào. ”
Phương Triều Anh nhướn mày uy hiếp, sắc mặt cực kỳ thách thức đối phương. Và rồi, nắm bắt thời cơ Doãn Đức Vịnh đứng yên sắp sửa nổi nóng, cô lập tức đẩy anh nhanh chóng bước vào, chẳng những thế còn xoay người thè lưỡi trêu chọc.
“ Lêu lêu... ”
“ Tôi cho em mười phút thôi đó. ”
“ Không hứa... ”
Cuối cùng, mười phút nhanh chóng trôi qua, Doãn Đức Vịnh từ sofa đứng dậy bực tức đi đến phòng tắm đưa tay gõ cửa, cáu gắt lên tiếng:
“ Phương Triều Anh, có thể nào khẩn trương lên được không? ”
“ Tôi đang tẩy trang, anh chờ chút đi. ”
Doãn Đức Vịnh bất lực, sắc mặt khó chịu quay lại sofa bên ngoài lần nữa thả người ngồi xuống và dựa lưng về sau thành ghế, đưa tay mở nút áo gile lẫn tháo ra caravat cho thoải mái, hơi thở nồng nặc mùi rượu nặng nề phả ra, bất mãn lẩm bẩm một mình:
“ Biết lắm, con gái đúng là phiền phức. ”
Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng tận hai mươi phút sau đó Phương Triều An mới có động tĩnh. Thế nhưng, cô chẳng chịu ra ngoài, chỉ ló phần đầu đảo mắt quan sát xung quanh, cuối cùng chần chừ đôi chút rồi lớn giọng gọi tên:
“ Doãn Đức Vịnh, tôi nhờ anh chút việc được chứ? ”
Doãn Đức Vịnh đột ngột mở mắt, vui mừng nhanh chóng tiến đến. Có điều, anh càng tiến gần thì cô càng rụt rè ngượng ngập, dĩ nhiên chẳng bước ra ngoài.
“ Còn không nhanh ra? ”
Phương Triều Anh làm ra vẻ mặt hiền lương và ánh mắt cầu cứu, sau đó giả tạo mỉm cười, cất tiếng:
“ Tôi không có mang vào quần áo...anh giúp tôi kéo chiếc vali màu trắng đến đây được không? ”
Bỗng dưng, bàn tay của Doãn Đức Vịnh đặt lên cánh cửa dùng sức đẩy vào, khiến cho Triều Anh vô cùng sửng sờ và lúng túng ngại ngùng, giữ chặt chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể của mình hơn nữa, lắp bắp:
“ Anh...anh...định làm...làm gì tôi? ”
“ Xin lỗi, tôi không có húng thú với cơ thể phẳng hơn màn hình tivi của em. Tự mình ra ngoài và lấy đi, tôi phải vào tắm còn nghỉ ngơi. ”
Vừa nói, Doãn Đức Vịnh vừa nắm lấy cánh tay kéo Phương Triều Anh ra ngoài, để chính mình bước vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Lúc này, cô há hốc ngây ngốc đứng đó nhìn theo, cơn nóng trong người tăng cao vùn vụt, sau đó tức giận dùng chân đá vào cánh cửa, nâng giọng hét lên:
“ Đồ đáng ghét, anh có từng thấy qua chưa mà biết tôi phẳng hơn màn hình tivi... ”
Ở bên trong, Doãn Đức Vịnh bật cười sau khi nghe được, cố nén lắm mới không bật thành tiếng, đột nhiên ký ức gần mười năm về trước bất ngờ ùa về trong đầu.
Cũng là bị anh trêu đến mức cô ấm ức bật khóc và phải đi mách với mẹ anh.
Chỉ là sau khi nói xong, Phương Triều Anh bỗng dưng nới lỏng chiếc khăn tắm, đôi mắt gắt gao nhìn xuống vòng một căng tròn gợi cảm của mình, hậm hực nghiến ngẫm:
“ Chắc chắn ba vòng chuẩn hơn cô người yêu cũ của anh đó. ”
Hai mươi phút sau đó, Doãn Đức Vịnh trở ra với bộ đồ ngủ đơn giản, vội vàng đi đến giường ngủ để nghỉ ngơi do vừa say vừa mệt. Có điều, Triều Anh đang sắp xếp mỹ phẩm trong túi đặt lên bàn trang điểm, vừa nhìn thấy lập tức liều mạng chạy tới níu lại cánh tay ngăn cản, sau đó phóng nhanh lên giường ôm chăn ôm gối vào lòng, khiến anh hoang mang nhíu mày khó hiểu.
“ Chuyện gì nữa? Hơn ba giờ sáng rồi đấy! ”
“ Tôi ngủ trên giường, anh ở sofa. ”
Doãn Đức Vịnh thong thả đút hai tay vào túi quần, nói:
“ Tôi trên giường, em ngủ ở đâu thì tùy. ”
“ Anh có phải là đàn ông không vậy? Anh không ga lăng một chút xíu nào sao? Nỡ lòng nào để một cô gái ngủ ở sofa, còn mình thì nằm trên giường chăn êm nệm ấm. ”
“ Em cởi váy ra đi, để biết xem tôi có phải là đàn ông không. Ờ ha, nên làm gì vào đêm động phòng đây? ”
Hai mắt của Phương Triều Anh căng ra trợn tròng bất động nhìn Doãn Đức Vịnh, bàn tay run rẩy sợ sệt nắm chặt chiếc chăn che đậy cơ thể, sau đó ngón tay chỉa thẳng vào khuôn mặt đang vô cùng đểu cán lẫn gian xảo của đối phương, lên tiếng:
“ Tôi và anh đã thỏa thuận và ký kết rồi đấy nhé, tôi cảnh cáo anh... ”
Doãn Đức Vịnh chẳng thể nín nhịn, nhưng vẫn còn lịch sự xoay mặt nơi khác bật cười. Thế nhưng, điều đó càng làm cho Triều Anh càng thêm tức giận không thôi, hàm răng nghiến chặt gằn giọng thốt ra:
“ Anh cười cái gì? ”
“ Tôi chỉ có hứng thú với thân hình sexy, nóng bỏng, bốc lửa thôi...còn em thì... ”
Doãn Đức Vịnh cố gắng nhịn cười trêu chọc đến phút cuối cùng, đưa mắt di chuyển như đang dò xét và đánh giá thân thể của đối phương, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“ Còn em thì bốc khói. ”
“ Anh... ”
Chỉ là thay vì tiếp tục nổi cáu, Phương Triều Anh bỗng dưng kiêu ngạo nhếch nhẹ khóe môi khẽ cười, đôi mắt sáng ngời lấp lánh cùng khuôn mặt cực kỳ tự tin, nhướn mày nói tiếp:
“ Không có lửa thì làm sao có khói, đúng không luật sư Doãn? ”