Tần Lệ Phong nhìn tài liệu trên bàn, công ty vừa mới tiếp quản vẫn còn rất nhiều thứ thiết sót, anh nhất định phải giải quyết những vấn đề này trong thời gian ngắn nhất.
Điện thoại bắt đầu rung lên, anh liếc mắt qua nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình rồi khẽ cong môi cười, anh nhận điện thoại: “Alo…”
Đầu bên kia điện thoại mới đầu cũng không có bất kỳ âm thanh nào, anh nhìu mày: “Tô Phương Dung?”
Anh gọi tên cô nhưng vẫn không tiếng trả lời như cũ nhưng dần dần lại truyền đến tiếng ngâm nga đứt quãng. Anh híp mắt lại, bàn tay cầm điện thoại cũng dần nắm chặt lại.
“Phương Dung…” Giọng nói quen thuộc vang lên, anh tức giận ném “bộp” điện thoại vào tường khiến nỡ vỡ tan tành.
Quý Bình Long…
Anh yên lặng, đôi mắt anh dần trở nên hung ác đáng sợ. Anh cầm lấy áo khoác ngoài rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Tô Phương Dung tỉnh lại mới nhận ra trên người mình không mặc cái gì. Cô sững sờ nhìn bản thân mình rồi lại nghe bên cạnh còn có tiếng hít thở, cô kinh hãi quay đầu qua nhìn, mặt mày Quý Bình Long liền hiện ra trước mắt cô.
Đôi môi cô khô khốc, cô che lại mắt mình, hy vọng mọi chuyện xảy ra trước mắt chỉ là giả dối.
Nhưng đợi khi cô mở mắt ra lần nữa, mọi thứ vẫn không thay đổi.
Cô không ngừng hít thật sâu, mũi cô chua xót nhìn Quý Bình Long nằm bên cạnh, lần đầu tiên phát hiện con người này lại xa lạ đến như vậy.
Cô run rẩy quấn chăn xuống giường chỉ một lòng muốn tìm lối thoát, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Em muốn đi đâu?”
Người nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
“Về nhà.” Tô Phương Dung run giọng đáp lại cũng không quay đầu nhìn anh ta lấy một cái: “Quần áo của tôi đâu?”
Cô vội đến nước mắt cũng sắp tuôn rơi.
“Trong phòng tắm.” Quý Bình Long đáp lại. Anh ta có thể cảm nhận được cô đang thương tâm, nhưng anh ta cũng không nói ra, lẽ nào xảy ra chuyện ấy với anh ta lại khiến cô khó lòng chấp nhận đến vậy?
Tô Phương Dung bước vào nhà tắm, cô nhìn bản thân trong gương. Quần áo được vắt trên bồn rửa mặt. Cô ngây ngốc cởi chăn ra rồi chết lặng mặc quần áo lên người. Cô không khóc cũng không làm loạn, cô không làm gì cả mà chỉ sửa soạn lại cho bản thân mình.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại trên đầu giường rồi xoay người rời đi.
Quý Bình Long xuống giường giữ lấy tay cô: “Phương Dung…”
Ai ngờ Tô Phương Dung lại như chim sợ cành cong đột nhiên rụt tay lại, cô không nhịn được nỗi kinh sợ trong lòng mà nhắm mắt lại: “Chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra đi.”
Quý Bình Long lạnh mặt: “Em cho rằng tôi đã làm gì chứ?”
Tô Phương Dung cắn môi, đôi mắt cô cùng dần trở nên đỏ bừng: “Tôi không biết! Tôi không biết!”
Nói xong, cô hít sâu một hơi nhịn cảm xúc suy sụp lúc này: “Tôi muốn về nhà.”
“Tôi đưa em về.” Quý Bình Long vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô.
Tô Phương Dung nhanh chóng lùi lại sau, lắc đầu: “Không cần.” Nói xong, cô liền vội vàng đi về phía cửa.
Quý Bình Long ở phía sau cũng không đuổi theo mà chỉ yên tĩnh nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên lạnh lùng cười ra tiếng. Anh ta biết cô không trốn được.
Tô Phương Dung chậm rãi bước đi không mục đích. Cô không biết hiện giờ đã là lúc nào, ngẩng đầu lên nhìn mây đen giăng kín trên bầu trời.
Cô vừa đi vừa hít mũi. “Lộp bộp”, trên mặt buốt lạnh, hóa ra là nước mưa rơi trên mặt cô.
Cô bỗng nhớ đến vào ngày mưa như vậy ba năm trước, cô cũng từng chạy đến trước cửa nhà họ Quý, cầu xin bà Quý trả lại Gia Bảo cho cô.
Đúng vậy, Gia Bảo, cô còn có Gia Bảo, không biết tại sao lúc này cô lại muốn gặp Gia Bảo. Cô vội vàng rảo bước về nhà.
Mưa càng ngày càng lớn, mưa như trút nước đập vào người cô vừa đau vừa lạnh.
Cô nhắm mắt lại, cắn chặt răng nhịn đau bước về phía trước, mãi cho đến khi cô về gần đến cửa tiểu khu thì đèn xe ô tô đột nhiên bật lên, rọi vào cô khiến cô không mở nổi mắt. Cô dựa vào tường, vì trời quá tối mà cô không nhìn rõ chiếc xe trước mắt là xe gì.
Nào ngờ chiếc xe đó cũng không định rời đi. Cửa xe bỗng mở ra, một người dáng vẻ cao to bước xuống khỏi xe.
Tô Phương Dung nhìn bóng dáng đó, trong lòng cô run lên, cho dù không thấy được tướng mạo nhưng cô cũng biết người đó là ai, trừ người đó ra thì chẳng ai có được khi thế mạnh mẽ như anh cả.
Cảm xúc đã cố nhịn xuống nhưng ngay giây phút này lại như sụp đổ, cô nhìn người phía trước nhưng lại chẳng tiến lên.
Đôi mắt ngập nước không nhịn được chảy xuống từng giọt từng giọt.
Ngay giây phút nhìn thấy anh, nỗi lòng thương cảm sâu đậm cứ như ùn ùn kéo đến đánh úp về phía cô.
Bóng người đó rốt cuộc cũng di chuyển bước từng bước, từng bước đến trước mặt cô. Anh không nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ u tối khiến người ta sợ hãi.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh, nước mưa theo động tác của cô chảy vào trong mắt khiến cô không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Tần Lệ Phong nhìn cô, nhìn đôi mắt cô đỏ hồng, dáng vẻ quật cường nhìn anh. Anh cắn chặt răng, những âm thanh đó vẫn không ngừng vang vọng bên tai khiến chút lý trí còn sót lại cũng trở nên tan tác.
Anh đưa tay trực tiếp đẩy cô vào tường, ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm cô rồi cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô, dùng sức hôn lên môi cô như thú hoang cắn nuốt, không chút dịu dàng. Tô Phương Dung kinh ngạc, hai tay cô chống trước ngực anh, trong đầu bỗng nhớ đến tất cả mọi chuyện có thể xảy ra vào tối hôm nay. Hai tay chống trước ngực anh của cô đột nhiên muốn đẩy anh ra.
Anh đương nhiên là cảm nhận được cô đang từ chối mình. Anh híp mắt lại, bàn tay còn lại vững vàng chế trụ hai tay cô.
Anh dừng lại động tác, nhìn vào đôi mắt cô, trong đôi mắt cô còn mang theo nỗi sợ hãi, đáng thương vô cùng.
Anh cắn răng không để chính mình bị những cảm xúc đó tri phối rồi cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.
Tô Phương Dung rơm rớm nước mắt nhìn sườn mặt của anh, cảm xúc dâng trào cũng dần dần tĩnh lại. Cô nhắm mắt lại chống đỡ cuồng phong bão táp mà anh trao cho cô.
Mưa dần nhỏ lại, Tần Lệ Phong dường như cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của cô. Anh khẽ mở mắt ra, chỉ thấy Tô Phương Dung đã nhắm mắt lại, nhưng cô lại nhíu chặt mày lại như đang phải chịu đựng giày vò dằn vặt.
Anh buông cô ra. Tô Phương Dung như được giải thoát rồi cúi người không ngừng hít thở sâu.
Tần Lệ Phong liếc nhìn cô chẳng nói lời nào.
Tô Phương Dung thẳng người dậy, chà sát đôi môi hết lần này đến lần khác. Cô nhìn về phía anh rồi bỗng lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô cắn răng đi thẳng vào trong khu nhà.
Nhưng ngay lúc lướt qua vai anh, Tần Lệ Phong bỗng nhiên lại nói: “Cô không định giải thích sao?”
Giọng nói bình thản của anh truyền vào trong tai cô.
Tô Phương Dung cắn chặt môi dưới, nhất thời không biết trả lời anh như thế nào nên cô cũng chỉ đành cúi đầu, lặng im bước đi.
Sự nhẫn nại của Tần Lệ Phòng cũng đã bị mài nhẵn, anh bước lên túm lấy tay cô: “Giải thích.”
“Hay mọi chuyện là do cô cam tâm tình nguyện?”
Trong ánh mắt anh hàm chứa nỗi tức giận mơ hồ, Tô Phương Dung bướng bỉnh muốn rút tay lại nhưng người đó lại nắm chặt lấy tay cô không buông: “Anh buông tay ra.” Giọng nói cô nghẹn ngào như đã đến cực hạn.
Vừa nghe được giọng cô, Tần Lệ Phong đã nhíu chặt mày kéo cô đến trước mặt mình. Lúc này anh mới nhận ra đôi mắt cô đã đỏ bừng, anh chần chừ giây lát rồi mới hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Vừa nghe được lời này, Tô Phương Dung đã ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong, tất cả cảm xúc trong cô như được trút bỏ, cô nhào vào trong vòng tay anh.
Đôi mắt Tần Lệ Phong khẽ trừng lớn, anh cúi đầu nhìn xoáy tóc cô, đôi bờ vai yên ả kia bắt đầu run lên bần bật.
Cô run rẩy trong lòng anh khiến anh nhíu chặt mày lại, rồi nâng đôi bàn tay lên ôm chặt lấy cô.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu mà chỉ biết sao đó mưa dần tạnh, Tô Phương Dung vẫn không nói một lời đã buông anh ra.
Cô lặng yên đi về phía trước, Tần Lệ Phong đứng sau nhìn bóng lưng cô mãi cho đến khi biến mất. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại bộ dáng bất lực của cô.
Tô Phương Dung về đến nhà nhưng lại không nhìn thấy Gia Bảo, cậu nhóc chắc hẳn vẫn đang ngủ ở nhà dì Dương.
Cô dựa người vào tường chầm chậm trượt xuống, bên trong căn phòng rộng lớn chẳng có thứ gì khiến cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô ôm lấy đầu mình, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, cô muốn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô đứng dậy tìm quần áo rồi bước về phía nhà tắm.
Cô mở vòi hoa sen như mọi khi nhưng khi giây phút nước xối lên người cô, cô vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Không chỉ là chuyện hôm nay mà còn cả những chuyện đã qua giữa cô và Quý Bình Long ngay trong giây phút này đều bị cô xóa sạch.
Cô không ngừng kỳ cọ làn da của mình, chăm chú đến mức cô không cả nhận ra có người mở cửa nhà.
Tần Lệ Phong cầm chìa khóa trong tay, anh liếc qua một lượt nhưng lại không thấy Tô Phương Dung.
Chiếc chìa khóa này là của người chủ cũ đưa cho anh, anh vẫn luôn giữ lại bên người, nhưng không ngờ lúc này lại dùng đến nó.
Tay cô tóm chặt lấy quần áo anh.
Tần Lệ Phong ôm cô đến bên giường, thấy mái tóc cô vẫn còn ướt nước, anh liền nhíu mày cầm lấy chiếc máy sấy tóc cách đó không xa lên cắm điện.
Yên lặng sấy khô tóc cho cô.
Mũi Tô Phương Dung chua sót, cô quay mặt đi không muốn khóc trước mặt anh.
Bộ dáng này của cô khiến anh không hiểu sao lại thấy không thoải mái. Anh dừng tay lại rồi đặt máy sấy tóc lên trước bàn cách đó không xa rồi cầm lên khăn lông lau tóc cho cô.
“Sao anh lại biết?”
Cô khàn giọng hỏi.
Tần Lệ Phong không trả lời, anh đứng trước mắt cô, giữ mặt cô để cô nhìn về phía anh rồi nhìn thằng vào mắt cô: “Tôi không biết chuyện gì cả.”
“Anh lừa…”
Cô còn chưa nói xong đã bị anh ngắt lời: “Tôi lừa cô chuyện gì?”
Anh đánh giá cô một lượt: “Trên người cô có gì đáng giá để tôi lừa chứ?”